NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 559

“Ừm, đừng nói những lời đó... Việc này không nên chậm trễ, chúng ta

mau lên đường thôi.” Được ca ngợi trịnh trọng như thế, Phượng Vũ cảm
thấy toàn thân đều nổi da gà, vội vàng xoay người sang chỗ khác nói với
Vân Sâm Lam: “Sâm Lam, ngươi không thích mấy thứ dơ bẩn, mau trở về
không gian ma thú đi.”

“Không, thân là thú cưỡi của ngài, ta nhất định phải sửa tật xấu này.”

Trong mắt Vân Sâm Lam, ngọn lửa quyết tâm lặng lẽ cháy lên hừng hực:
“Hãy để cho ta tiếp tục đi bên cạnh ngài!”

Tử Vong Chi Cốc là kẽ hở giữa hai đại lục, hai bên trái phải đều là vách

tường nham thạch cao tới mây xanh, mặc dù cách nhau thật xa, vẫn che Tử
Vong Chi Cốc cực kỳ chặt chẽ như cũ, âm u không thấy một chút ánh nắng
nào, tất cả phải dựa vào một loại thực vật giống như đèn lồng phát ra ánh
sáng bạc, lờ mờ chiếu sáng con đường, hoặc là lợi dụng pháp thuật để chiếu
sáng.

Mà cây cối ở trong đó hoàn toàn không xanh tươi giống những nơi khác,

nơi nơi đều là không khí trầm lặng chán chường. Chỉ cần nhìn màu xám tro
không có ranh giới, lại nghĩ đến những nguy hiểm ẩn giấu bên trong, đủ để
người thường chân tay bủn rủn, tim và mật đánh nhau, dừng lại không bước
tiếp.

Phượng Vũ chưa từng quên việc tính toán. Từ lúc vừa mới bắt đầu đi

xuống Tử Vong Chi Cốc, dần dần đi tới nơi bằng phẳng này, Phượng Vũ
biết trải qua mười ngày, các nàng đã đi qua phía ngoài Tử Vong Chi Cốc,
tiếp tục tiến vào bên trong.

Một tiếng ma sát nhỏ đến nỗi người bình thường hoàn toàn không thể

phát hiện, một con Thạch Văn Tích Dịch lén lút nấp sau bụi cỏ đột nhiên
vươn người lao ra. Khi thân mình nó đứng thẳng lên thậm chí còn vượt qua
Vân Sâm Lam cao nhất trong đội ngũ, mắt thấy đầu lưỡi phân nhánh đỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.