NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 697

nước sương sáng sớm chúng ta thu thập được từ trên mặt cánh hoa, là thuần
túy nhất, hơn nữa có chứa hương thơm nhẹ hoa lá."

Bên này, Ngôn Ca Hành lại tự tay lấy ra một bình thủy tinh nho nhỏ tinh

sảo, vừa mới mở ra, ngay sau đó mùi thơm phức nồng đậm thanh nhã lan
tỏa đầy cả gian phòng.

Hắn nhỏ chất lỏng trong bình màu hổ phách vào trong nước, lại thu hồi

bình thủy tinh. Mùi thơm vô cùng nồng đậm lập tức phai nhạt đi rất nhiều,
trở nên như có như không.

Khi phiến lá dưới cánh hoa hồng bị kéo ra, rồi châm một cây nến bỏ vào,

theo hoa lá nhiệt độ nước sạch từ từ lên cao, mùi thơm thanh nhã thấm lòng
người, thấm vào ruột gan tràn đầy quanh quẩn bay lên, xuyên vào chóp mũi
của mỗi người.

Hương vị kia hình như có chứa một sự quyến rũ kì lạ nào đó, huân cho

tâm thần mọi người đều say, cả người bay bổng lâng lâng, trong đầu là một
mảnh hỗn độn, hoàn toàn quên mất mình đang ở chỗ nào. . . . . .

Phượng Vũ chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng giống như muốn bay lên,

thoải mái không nói ra được thành lời, quả thật muốn vì vậy mà nằm xuống
lại ngủ một giấc. Ánh mắt của nàng trở nên tan rã từ từ nhắm lại, thuận
theo ý nghĩ trong lòng. Bỗng dưng, một luồng thần thức thuộc về người
khác theo dõi đâm vào trong đầu, làm tính cảnh giác của nàng tỉnh lại, kèm
theo là cơn buồn ngủ tiêu tan không còn một mảnh.

—— không được, nhang này có gì đó quái lạ! Ngôn Ca Hành muốn làm

gì?

Trong lòng nàng hơi rét lạnh, nhưng mà ngoài mặt lại bất động thanh

sắc, vẫn là bộ dáng hỗn loạn như cũ, cũng khắc chế kích động bản năng
muốn phản kích người ngoại lai ở trong óc, muốn nhìn xem đến tột cùng
đối phương muốn giở trò quỷ gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.