"Đúng, bí mật. . . . . . Chỉ là chút chuyện ngươi không nguyện bị người
khác biết. Một mình ngươi kìm nén chúng nó buồn bực ở trong lòng đã lâu
rồi, nói ra đi, chỉ cần nói cho ta, là ngươi có thể giải thoát, có thể nhẹ
nhõm."
Choáng nha không làm cha xứ thật là đáng tiếc. "Ta. . . . . . ta không
muốn nói cho người khác biết. . . . . . Ta sợ sau khi bọn họ biết sẽ xem
thường ta. . . . . . Thật ra thì ta. . . . . ."
"Thật ra thì cái gì? Nói ra đi, không ai sẽ châm biếm ngươi." Trong
giọng nói của Ngôn Ca Hành mang theo sự hưng phấn mơ hồ.
Phượng Vũ "nhăn nhăn nhó nhó", "ấp a ấp úng" rất lâu, mới ở trong sự
vừa dỗ dành lại lừa gạt của Ngôn Ca Hành, "vô cùng không tình nguyện"
nói: "Thật ra thì da của ta không có tốt như vậy, thường hay nổi mụn. Mỗi
ngày ta đều muốn bôi rất nhiều bột thuốc, mới có thể ức chế mụn nổi.
Thỉnh thoảng quên một lần, ngày hôm sau ta liền không dám ra cửa gặp
người."
"À?!" Ngôn Ca Hành tuyệt đối không nghĩ tới "bí mật" của Phượng Vũ
lại là cái này, trên ngũ quan tuấn mỹ không khỏi hơi vặn vẹo.
Liếc trộm vẻ mặt sững sờ ứng phó không kịp của hắn một cái, trái tim
Phượng Vũ đắc ý một hồi: Đáng đời! Cho ngươi không biết tự lượng sức
mình!
Nàng tiếp tục không ngừng cố gắng: "Còn có ——"
"Còn có cái gì?" Ngôn Ca Hành vễnh tai ôm hi vọng trong ngực lần nữa.
"Tóc của ta ra rất nhiều dầu, buổi sáng tắm thì buổi chiều lập tức trở nên
đầy dầu nhầy nhầy, còn có rất nhiều gàu. Hu. . . . . . Thật là làm cho ta khổ
não muốn chết rồi."