NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 888

Phượng Vũ có thính lực hơn người tự nhiên sẽ không bỏ qua nội dung

bàn luận xôn xao của bọn họ. Biết không cần phải động thủ lần nữa, nàng
lặng lẽ buông xuống sự đề phòng.

Quả nhiên, sau khi mấy tên cảnh vệ thương lượng thì chỉ nói mấy câu

hời hợt, liền phất tay để cho bọn họ rời đi.

Đi ra ngõ hẻm bước vào đường cái, nhưng thấy hai bên đường phố đều là

hàng hóa rực rỡ đủ loại, nhìn kỹ, phần lớn đều có văn hoa niêm yết giá. Mà
đám người lui tới đa số quần áo cao quý, vẻ mặt ngạo mạn. So với trước kia
khi đi qua thủ đô đế quốc, nơi này càng phồn hoa giàu có.

Quan sát chốc lát, Phượng Vũ bình luận: “Người của thành Quang Minh

nhìn cao ngạo hơn chút so với người ở những địa phương khác.”

“Đó là tự nhiên, bởi vì bọn họ là con dân ở gần nhất với thần Quang

Minh vĩ đại chứ sao. Được thần yêu mến chiếu rọi ánh sáng, dĩ nhiên sẽ
khác với người còn lại.” Ngôn Ca Hành chế giễu nói.

“Tiếp đó, chúng ta đi nơi nào?”

“Đương nhiên là đi ăn một bữa trước.” Ngôn Ca Hành sờ sờ dạ dày trống

không: “Mặc dù thức ăn ở đây tinh xảo nhưng lại không có hương vị,
nhưng chỉ tình cờ ăn một lần, cũng không tệ lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.