NGỰ YÊU (NGỰ GIAO KÝ) - Trang 117

Y vẫn hệt như lúc trước khi nàng rời đi, ngón tay quấn lấy sợi dây đỏ,

không hề cử động.

Khoảnh khắc nhìn thấy người cá, nàng chỉ cảm thấy không khí cô tịch

chết chóc kia tựa như bọt nước trong bình trà, thổi cái là biến mất hết.

Nàng không nói cho y biết cảm xúc vừa rồi của chính mình, chỉ ngồi

xuống, đem y phục đã hút đủ nước rải chút lên đuôi y, vừa giúp y xoa đều
nước trên đuôi vừa hỏi: “Vết thương trên lưng cần không?”

Người cá gật đầu nói: “Cần.”

Nàng nhìn chiếc lưng da thịt nứt toác như cũ của y: “Ta không giỏi

giúp người ta trị thương, nên ra tay không biết nặng nhẹ. Ngươi nhịn chút.”

“Nàng rất giỏi giúp ta trị thương.”

Kỷ Vân Hòa không nghĩ đến, y cư nhiên lại nói câu này.

Tỉ mỉ nghĩ lại, bọn họ chỉ mới quen biết vài ngày, thế mà nàng đã ba

lần giúp y trị thương rồi. Lần đầu là ở trong ngục giam, nàng không để ý lễ
nghi mà giúp y thoa thuốc trị thương, lần thứ hai là lúc nãy nàng lừa y xoa
đầu y, còn lần thứ ba chính là bây giờ.

“Ta cũng chỉ là giúp ngươi bôi thuốc, làm phép tạo chút nước thôi

mà.” Nàng vừa nói vừa đem y phục ướt đẫm rải nước lên vết thương sau
lưng y.

Giọt nước dọc theo da thịt y, lăn trên miệng vết thương khiến người

khác kinh tâm kia.

Thân thể y khẽ run run, chắc là sự đau đớn khi nước thâm nhập vào

miệng vết thương, qua một lúc, giọng y lại như bình thường mở miệng:
“Đều rất hữu hiệu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.