NGỰ YÊU (NGỰ GIAO KÝ) - Trang 164

“Phải, chỉ là thật không ngờ kẻ thành thật nghiêm cẩn như ngươi,

trong lúc phụ yêu biến mất, ngươi lại hát tặng nàng ta.”

Trường Ý lần này thừa nhận, không hề lên tiếng.

“Lời ngươi hát có nghĩa gì vậy?”

Nàng tùy tiện hỏi một câu, y lại thành thật đáp: “Là nhạc của người cá,

ca ngợi tự do.”

Nghe xong lời này, ý cười trên mặt nàng thu lại một ít, nàng nhìn về

khoảng đen vô tận ở trước mặt: “Vậy thì nên hát một chút, Trường Ý,
chúng ta cũng sẽ thu được tự do rồi.”

Kì thật lúc rơi vào trong nước, nàng liền cảm nhận được, trong nước

có chứa sinh cơ, càng chìm sâu càng cảm nhận rõ sinh khí ở bên ngoài,
Trường Ý có thể dùng pháp thuật để giữ lấy hô hấp cho nàng, nàng cũng có
thể cảm nhận được song mạch trước đây đã biến mất của mình.

Tiếp tục chìm xuống, sẽ thoát ra khỏi thập phương trận, đến lúc đó,

nàng có giải dược trong người, rời khỏi ngự yêu cốc, trong khoảng trời đất
mênh mông, cũng không cần phải chịu sự trói buộc nữa.

Trùng với cách nghĩ của Kỷ Vân Hòa, ở giữa bóng tối bên dưới kia,

thoát ẩn thoát hiện một đạo ánh sáng. Ánh sáng chiếu vào trong mắt nàng
và y, cũng chiếu vào người y khiến vẩy toàn thân y phát sáng.

Trong bóng tối, vẩy cá lấp lánh phát ra ánh sáng tựa như những ngôi

sao rực rỡ, sóng nước vỗ đến, những đốm sáng chậm rãi tan đi. Nàng có
cảm giác rằng bọn họ dường như đang ở trong ngân hà ngoài tầm với tới
kia.

“Trường Ý, đợi rời khỏi ngự yêu cốc, ta sẽ đưa ngươi đến biển lớn.”

Nàng nói “Đợi ngươi về nhà rồi, ta sẽ ngao du thiên hạ, trong lúc ta gần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.