NGỰ YÊU (NGỰ GIAO KÝ) - Trang 996

Hai người đối mặt với nhau, thời gian hệt như lại quay về ngục giam u

tối của phủ quốc sư. Khi ấy, ngọn đuốc thắp sáng ở địa lao cũng hệt như
dung nham bây giờ, phản chiếu ánh đỏ lên gương mặt của họ, tựa như màu
máu. Kỷ Vân Hòa từng nghe nói, lúc nàng được Trường Ý cứu từ phủ quốc
sư ra, Thuận Đức liền bắt đầu sợ lửa, nhưng bây giờ, nàng ta không sợ như
thế nữa.

Nàng ta nhìn bàn tay của mình, năm ngón khẽ động. Kỷ Vân Hòa

chưa nhìn thấy gì, nhưng nàng có thể tưởng tượng, bên biên giới nhất định
là nổi lên gió bão.

Nàng ta nói: "Bổn cung giờ đây còn sợ sức mạnh của đất trời sao?"

Kỷ Vân Hòa lau đi vệt máu tươi bên khóe môi, nàng ngồi trên đất vừa

điều chỉnh nội tức, vừa cố ý tỏ vẻ thờ ơ nhìn Thuận Đức, nói: "Nói chuyện
không nên quá tự mãn như thế. Trời đất có thể tạo ra ngươi thì cũng có thể
diệt ngươi đi."

Thuận Đức nhếch mép, gương mặt chợt lạnh đi, tựa như vẻ mặt của ác

quỷ: "Ngươi nên lo cho mình trước đi."

Trước khi nàng ta đến đây, sớm đã nghe tin người cá hôn mê, trên

dưới cõi Bắc chỉ có mỗi Kỷ Vân Hòa này có thể chiến đấu với nàng ta, giết
chết Kỷ Vân Hòa, đại quân con rối của mình tiến vào cõi Bắc, trừng trị đám
dân phản bội này, bắt bọn họ thu thập dưới trướng mình. Lúc đó, thiên hạ
này sẽ không ai dám chống lại nàng ta nữa!

Thuận Đức nghĩ đến đây, ánh sáng trong mắt rơi xuống cực lạnh,

mang theo sự điên cuồng, ánh sáng xanh trong tay hóa thành thanh trường
kiếm: "Kỷ Vân Hòa, sự kì vọng của bổn cung đối với ngươi cao hơn bây
giờ rất nhiều. Nào nghĩ đến ngươi lại không đỡ nổi một đòn như thế. Sức
mạnh chín chiếc đuôi hồ này, ngươi giữ cũng không có tác dụng gì, thế thì
cũng đưa cho bổn cung đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.