NGỰA Ô YÊU DẤU - Trang 127

Tiền nong trao ngay tại chỗ xong, ông chủ mới của tôi cầm dây dắt tôi ra

khỏi chợ, đến một khách sạn nhỏ, nơi ông để sẵn yên cương. Ông cho tôi ăn
no yến mạch, và trong lúc tôi ăn ông đứng bên cạnh, nói chuyện với tôi và
nói một mình. Nửa giờ sau, chúng tôi lên đường đi London, xuyên qua
những con đường dễ chịu của vùng thôn dã cho đến lúc vào những đường
phố lớn của thành London. Tôi phi đều đều đến lúc chạng vạng mới vào đến
trung tâm. Những ngọn đèn hơi đã thắp sáng. Có nhiều phố bên phải, nhiều
phố bên trái, nhiều phố giao cắt nhau hết dặm này đến dặm khác. Tưởng như
chẳng bao giờ đi đến tận cùng những đường phố ấy. Cuối cùng, chúng tôi
đến một bến xe dài, người cưỡi tôi gọi to, giọng vui vẻ:

– Chào Thủ lĩnh!

– Xin chào! - Một giọng kêu to - Có kiếm được con ngựa nào hay không?
– Tôi nghĩ là có, - chủ tôi đáp.
– Chúc anh may mắn!

– Cảm ơn Thủ lĩnh. - Và ông đi tiếp.
Sau đó chúng tôi rẽ sang một trong nhiều phố ngang khoảng nửa dặm, rồi

lại vào một con phố rất hẹp, một bên có nhiều ngôi nhà trông khá nghèo
khổ, có vẻ là nhà cho các xà ích, bên kia là các chuồng ngựa.

Chủ tôi dừng bên một ngôi nhà và huýt sáo. Cửa mở tung, một phụ nữ trẻ,

theo sau là một cậu bé và một cô bé chạy ào ra. Có tiếng ríu rít chào đón lúc
chủ tôi xuống ngựa.

– Harry, mở cổng ra con. Mẹ nó mang cái đèn xách lại đây!
Một phút sau, tất cả đã quây tròn lấy tôi trong sân chuồng nhỏ hẹp.
– Nó có hiền không bố?

– Có Dolly ạ, nó hiền như con mèo của con vậy, con cứ đến vỗ thử nó

xem.

Ngay lập tức, một bàn tay bé nhỏ vỗ khắp vai tôi không hề sợ sệt. Cảm

giác ấy mới tuyệt làm sao!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.