NGỰA Ô YÊU DẤU - Trang 129

33

NGỰA KÉO XE Ở LONDON

Chủ mới của tôi tên là Jeremiah Barker, mọi người thường gọi là Jerry, và

tôi cũng gọi ông như thế. Vợ ông là Polly, một người rất xứng đôi với ông.
Bà là một phụ nữ nhỏ nhắn, đầy đặn, ăn mặc gọn gàng, ưa ngăn nắp, mái tóc
đen mượt, khuôn miệng nhỏ tươi tắn. Cậu con trai Harry sắp mười hai tuổi
là một cậu bé cao, thuần tính, thật thà. Còn cô bé Dorothy (thường gọi là
Dolly) lên tám, giống mẹ như đúc. Mọi người rất yêu quý nhau, trước kia
hoặc sau này, tôi chưa bao giờ biết gia đình nào hạnh phúc, vui vẻ như thế.

Jerry có một chiếc xe chở khách và hai con ngựa, ông tự tay đánh xe và

chăm sóc ngựa. Con ngựa kia cao, màu trắng, loại khá to xương tên là
Captain. Hiện giờ đã già, nhưng lúc trẻ chắc Captain rất cừ khôi. Bác ta có
cái kiểu cất cao đầu và uốn cong cổ rất kiêu hãnh, thực sự là một bác ngựa
già thuần giống, đẹp dáng, quý phái đến từng tí một.

Bác kể với tôi rằng hồi trẻ, bác đã từng tham chiến ở Crimea, vì bác là

ngựa của một sĩ quan kị binh và thường dẫn đầu trung đoàn. Tôi sẽ kể thêm
về chuyện đó sau.

Sáng hôm sau, khi tôi đã được chải chuốt cẩn thận, bà Polly và cô bé

Dolly vào sân ngắm nghía tôi và làm quen. Cậu Harry phụ việc cho bố từ
sáng sớm, phát biểu ý kiến rằng tôi sẽ thành một “hiệp sĩ đáng mến”. Bà
Polly mang đến cho tôi một miếng táo, còn bé Dolly mang miếng bánh mì,
họ làm tôi cảm thấy như được trở lại là Black Beauty thuở xưa. Được cưng
nựng và trò chuyện bằng giọng dịu dàng thật là tuyệt vời, tôi cứ để mặc họ
ngắm nghía vì tôi cũng ao ước được thân thiện với mọi người. Bà Polly cho
là tôi rất đẹp mã và rất hợp với việc kéo xe, nếu không kể đến đầu gối bị vỡ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.