NGỰA Ô YÊU DẤU - Trang 141

Hôm ấy đường rất đông, nhưng chúng tôi len rất nhanh đến tận

Cheapside, thì bị nghẽn độ ba, bốn phút. Người thanh niên thò đầu ra và nói,
lo lắng:

– Tôi nghĩ là tôi xuống xe và đi bộ thì hơn. Tôi sẽ không bao giờ đến đó

nếu cứ thế này mãi.

– Tôi đã làm tất cả những gì có thể được, cậu ạ. - Jerry nói - Tôi cho là

chúng ta sẽ đến kịp thôi; sẽ không ùn tắc lâu đâu, mà hành lí của cậu lại quá
nặng, không thể xách được.

Đúng lúc đó chiếc xe đứng trước chúng tôi bắt đầu chuyển bánh, rồi đến

lượt chúng tôi. Ra ra vào vào, chúng tôi chạy nhanh hết sức của một con
ngựa và thật kì diệu, chúng tôi đến cầu London đúng giờ, vì cả đoàn xe cộ
các kiểu đều phi nước kiệu nhanh, có lẽ đều muốn bắt kịp chuyến tàu này.
Dù sao thì cùng với nhiều xe khác, chúng tôi lao nhanh như gió đến ga đúng
lúc chiếc đồng hồ lớn chỉ mười hai giờ kém tám phút.

– Ơn Chúa! Chúng ta đến kịp giờ. - Cậu thanh niên nói - Cảm ơn bác và

con ngựa tuyệt vời của bác. Bác đã cứu sống tôi, không tiền bạc nào có thể
trả được, xin bác cầm thêm nửa curon

[8]

.

– Không cậu ạ, không, cảm ơn cậu. Chúng tôi rất mừng là kịp giờ, nhưng

đừng lần lữa nữa, chuông đã reo rồi. Này, phu khuân vác! Mang vali này cho
cậu đây, đường Dove, chuyến tàu mười hai giờ. - Rồi không nói thêm lời
nào, ông Jerry xoay tròn tôi, nhường chỗ cho các xe khác đang ào tới trong
những phút cuối cùng và đỗ vào một bên lề cho đến lúc đám đông đi qua.

– Mừng thật! - Ông nói - Mừng quá! Anh chàng tội nghiệp! Ta không

biết vì sao cậu ấy lo lắng thế.

Jerry hay lẩm bẩm một mình, đủ to cho tôi nghe thấy mỗi khi chúng tôi

không chuyển động.

Lúc về đến bến, rất nhiều người cười cợt, trêu chọc Jerry đã đánh xe cực

kì vất vả để lấy tiền thưởng thêm, vì như thế là trái nguyên tắc của ông. Họ
muốn biết ông bỏ túi được bao nhiêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.