2
CUỘC ĐI SĂN
Khi tôi chưa tròn hai tuổi đã xảy ra một chuyện bất ngờ mà tôi không bao
giờ quên.
Hồi đó là đầu mùa xuân, ban đêm vẫn còn sương giá, một lớp sương mù
nhẹ lơ lửng trên các khu đất và bãi cỏ. Các con ngựa non khác và tôi đang ăn
ở khu đồng thấp hơn thì nghe thấy âm thanh giống tiếng chó sủa ở phía xa.
Những con ngựa lớn nhất nghển đầu, vểnh tai và nói:
– Chó săn! - Rồi chạy tế lên chỗ cánh đồng cao hơn để có thể nhìn xuống
hàng rào và vài bãi cỏ đằng xa.
Chúng tôi chạy theo. Mẹ tôi và bác ngựa đua già của ông chủ đang đứng
gần đó, dường như hiểu hết mọi chuyện.
– Họ săn thỏ rừng đấy con ạ! - Mẹ tôi nói - Nếu họ đi đường này, chúng
ta sẽ nhìn thấy cuộc săn.
Đàn chó nhanh chóng lao xuống cánh đồng lúa mì non cạnh bãi cỏ của
chúng tôi. Tôi chưa bao giờ nghe thấy những âm thanh đàn chó tạo ra.
Chúng không sủa, cũng không tru, không rên rỉ, mà đồng thanh “lô! ô, ô, ô!
ô! ô, ô, ô!”, giọng cao hết cỡ. Mấy người đàn ông cưỡi ngựa theo sau chúng,
một số mặc áo choàng xanh lá cây, tất cả đang phi nước đại cật lực.
Bác ngựa đua già khịt mũi và háo hức nhìn theo họ. Lũ ngựa non chúng
tôi ngứa ngáy muốn phi theo nhưng họ nhanh chóng biến vào những cánh
đồng thấp hơn bên dưới. Đến đây hình như họ đứng lại, lũ chó ngừng sủa và
chạy tản ra mọi hướng, mũi gí xuống đất.
– Chúng bị mất mùi. - Bác ngựa già nói - Có lẽ con thỏ thoát được rồi!
– Con thỏ nào? - Tôi hỏi.