cáo hoặc một con nai mà họ có thể kiếm được dễ dàng bằng cách khác.
Nhưng chúng ta chỉ là những con ngựa và không thể hiểu được.
Trong lúc mẹ tôi nói, chúng tôi đứng và tiếp tục nhìn. Nhiều người cưỡi
ngựa phi đến chỗ người trẻ tuổi kia nhưng ông chủ chúng tôi đã nhìn thấy sự
việc và là người đầu tiên nâng anh ta lên. Đầu anh ta ngửa ra sau, cánh tay
thõng xuống và ai cũng thấy tình hình rất nghiêm trọng.
Lúc này không còn tiếng ồn nữa, lũ chó cũng im lặng, hình như chúng
hiểu có chuyện không ổn. Họ mang anh ta vào nhà chủ tôi. Sau này tôi nghe
được rằng anh chàng ấy là George Gordon, con trai duy nhất của nhà Squire,
một thanh niên cao ráo, điển trai, là niềm tự hào của gia đình anh ta.
Mọi người tản đi mọi hướng, đi tìm bác sĩ, bác sĩ thú y và còn đến nhà
Squire Gordon để thông báo tình hình con trai họ.
Lúc bác sĩ thú y đến, nhìn thấy con ngựa ô nằm rên rỉ trên cỏ, ông quỳ
xuống và lắc đầu. Một chân con ngựa đã bị gãy. Sau đó có người chạy đến
nhà ông chủ tôi và trở lại cầm theo cây súng. Ngay sau đó, một tiếng súng
nổ vang và một tiếng rít khủng khiếp, rồi tất cả lặng ngắt. Con ngựa ô không
cựa quậy nữa.
Mẹ tôi rất buồn. Mẹ nói mẹ biết con ngựa ấy đã nhiều năm nay. Tên nó là
Rob Roy, một chú ngựa hay và dũng cảm, không chút khiếm khuyết nào.
Sau này, mẹ tôi không bao giờ đến quãng đồng ấy lần nào nữa.
Ngay sau đó, chúng tôi nghe thấy tiếng chuông rung một lúc lâu. Nhìn
qua cổng, chúng tôi thấy một cỗ xe dài, lạ màu đen, phủ vải đen, do mấy con
ngựa ô kéo. Rồi đến một cỗ xe nữa, lại cỗ nữa, tất cả toàn một màu đen.
Trong suốt lúc đó, chuông vẫn rung, rung mãi. Họ chở cậu thanh niên
Gordon đến sân nhà thờ chôn cất. Cậu sẽ chẳng bao giờ cưỡi ngựa được
nữa. Tôi không bao giờ biết họ làm gì Rob Roy, nhưng hỡi ôi, tất cả những
điều buồn bã ấy xảy ra chỉ vì một con thỏ rừng bé bỏng.