Nhưng tệ nhất là một khi đã đóng yên cương, ngựa không được chồm lên
vì vui mừng hoặc nằm xoài xuống vì mệt mỏi. Vậy nên luyện ngựa là một
công việc hết sức chi tiết.
Ông chủ cho tôi ăn yến mạch như thường lệ, rồi sau một hồi vỗ về, ông
đóng hàm thiếc vào mõm tôi và buộc dây cương. Cái hàm thiếc thật tởm
lợm! Những ai chưa lần nào bị cái của nợ ấy đóng vào miệng không thể biết
cảm giác khó chịu đến nhường nào. Một mảnh thép to tướng, lạnh ngắt,
cứng nhắc và dày như một ngón tay người đẩy vào giữa hai hàm răng và đè
lên lưỡi, cái đầu thò ra khóe miệng và buộc chắc bằng dây qua đầu, dưới
họng, quanh mũi và dưới cằm, không cách nào tống khứ được cái thứ cứng
ngắc tởm lợm ấy ra. Tệ thật, quá tệ! Vâng, rất tệ nữa! Ít ra là tôi nghĩ thế,
nhưng tôi biết mẹ tôi thường đeo hàm thiếc mỗi khi ra ngoài, và con ngựa
nào khi trưởng thành cũng bị đeo hết. Thế là, với món yến mạch ngon lành,
những cái vỗ về, những lời nhẹ nhàng và nhiều cách âu yếm của chủ, tôi đã
bị đóng hàm thiếc và buộc xong dây cương.
Tiếp đến là đóng yên, song cái này chỉ tệ bằng một nửa. Ông chủ đặt yên
lên lưng tôi rất nhẹ nhàng, trong lúc ông già Daniel giữ đầu tôi. Rồi trong
suốt lúc đó, vừa vỗ về vừa trò chuyện với tôi, ông vừa thắt đai yên vào dưới
người tôi. Tôi được ăn ít yến mạch, rồi được dẫn đi quanh một lát. Việc này
cứ tiếp diễn hằng ngày cho đến lúc tôi mong đợi cả yến mạch lẫn yên cương.
Cuối cùng, một sáng kia, chủ tôi nhảy lên lưng tôi và cưỡi tôi quanh bãi
cỏ, trên lớp cỏ mềm mại. Chắc chắn việc này là khó chịu, nhưng phải nói
rằng tôi khá hãnh diện được chở ông chủ. Ngày nào ông cũng cưỡi tôi một
lúc và tôi nhanh chóng quen với việc này.
Việc khó chịu tiếp theo là đóng móng sắt, việc này thật là khó chịu. Chủ
tôi đi cùng tôi đến lò rèn để canh chừng cho tôi khỏi bị thương hoặc hoảng
sợ.
Ông thợ rèn cầm bàn chân tôi lên, cái nọ tiếp cái kia và cắt đi một ít
móng. Tôi không thấy đau lắm nên đứng yên cho ông làm xong. Rồi ông ta
lấy ra một miếng sắt hình dạng như bàn chân tôi, ấn nó lên và đóng mấy cái