đinh vào móng để giữ móng sắt cho chặt. Bàn chân tôi cứng nhắc và nặng
nề, nhưng cuối cùng tôi cũng quen.
Đến lúc này, ông chủ mới luyện cho tôi việc đóng yên cương, vì còn phải
đeo thêm nhiều thứ mới nữa. Đầu tiên, họ đặt lên cổ tôi chiếc vòng cổ cứng
và nặng, một bộ dây cương có những miếng da che mắt. Những miếng da
này làm tôi không thể nhìn sang bên, chỉ nhìn thẳng về phía trước. Tiếp đến
là một cái yên nhỏ có một sợi dây cứng khó chịu chạy thẳng xuống dưới
đuôi tôi, đó là dây đuôi. Tôi ghét cái dây đuôi này quá, nó làm cho cái đuôi
dài của tôi gập đôi lại và thò qua dây như một mẩu xấu xí. Tôi chẳng bao
giờ thích đá hậu, và lẽ tất nhiên không thể đá hậu một ông chủ tốt như thế.
Cuối cùng thì tôi cũng quen với mọi thứ, và có thể làm việc như mẹ tôi vậy.
Tôi không thể quên một phần trong việc huấn luyện mà tôi coi là thuận lợi
lớn của tôi. Ông chủ gửi tôi cho một chủ trại hàng xóm trong nửa tháng, ông
ta có một bãi cỏ nằm ven đường sắt. Bãi này nhốt cừu và bò, còn tôi sống
lẫn với chúng.
Tôi sẽ không bao giờ quên chuyến tàu hỏa đầu tiên chạy qua. Tôi đang
lặng lẽ gặm cỏ gần hàng rào ngăn bãi cỏ với đường sắt, thì nghe thấy một
âm thanh lạ lùng xa xa. Chưa biết nó ở đâu ra, tôi đã thấy một loạt những
tiếng loảng xoảng, phì phì, khói phụt, rồi một đoàn tàu dài đen trũi lướt qua
và biến mất trước khi tôi kịp hít thở. Tôi quay người, phi nước đại cật lực
đến đầu kia bãi cỏ, đến đây tôi đứng lại, khịt mũi vì ngạc nhiên và sợ hãi.
Trong suốt thời gian này có nhiều đoàn tàu khác chạy qua, một số chạy
chậm, từ từ vào ga gần đó, thỉnh thoảng chúng rít lên những tiếng khủng
khiếp và rên rỉ trước khi dừng hẳn. Tôi thấy thật dễ sợ, nhưng đàn bò vẫn
bình thản gặm cỏ, chẳng buồn ngẩng đầu lúc cái vật đen trũi, kinh khủng kia
phì phò và ken két chạy qua.
Trong mấy ngày đầu tiên, tôi không thể ăn ngon được. Nhưng rồi thấy cái
vật kinh khủng ấy chẳng bao giờ vào cánh đồng hoặc làm tôi bị thương, tôi
bắt đầu coi thường nó, và chẳng thèm quan tâm đến việc qua lại của con tàu,
y như lũ bò và cừu vậy.