NGỰA Ô YÊU DẤU - Trang 172

Lúc này mưa rơi nặng hạt, và chúng tôi đang rời bệnh viện, cánh cửa lại

mở lần nữa, một người phu khuân vác gọi “Xe!”. Chúng tôi đỗ lại, một phụ
nữ xuống bậc thềm. Hình như Jerry nhận ngay ra bà ta. Bà lật tấm mạng che
mặt và nói:

– Barker! Jeremiah Barker! Có phải anh đấy không? Tôi rất mừng gặp

anh ở đây, anh đúng là người bạn tôi muốn có, vì hôm nay rất khó kiếm
được một chiếc xe ở vùng này của London.

– Tôi rất tự hào được phục vụ bà. Tôi thật vui vì việc bất ngờ này. Tôi sẽ

đưa bà đến đâu, thưa bà?

– Đến ga Paddington, và nếu có thời gian, tôi nghĩ là sẽ có, anh hãy kể

cho tôi nghe về Mary (tên thân mật của bà Polly) và bọn trẻ nhé!

Chúng tôi đến ga sớm trước giờ, và người phụ nữ đứng nói chuyện với

ông Jerry một lát. Tôi hiểu ra bà là chủ cũ của bà Polly, và sau nhiều câu hỏi
về bé Dolly, bà nói:

– Anh thấy việc đánh xe trong mùa đông có hợp với anh không? Tôi biết

hồi năm ngoái, Mary đã khá lo cho anh.

– Vâng, đúng thế thưa bà. Tôi bị ho khốn khổ, song lúc trời ấm lên tôi đã

khỏe hoàn toàn rồi ạ. Mỗi khi tôi ở ngoài muộn, cô ấy vẫn lo lắm. Thưa bà,
công việc của tôi choán hết thời gian và làm trong mọi thời tiết, nó thử sức
con người, nhưng tôi làm cũng được, và sẽ cảm thấy mất ý nghĩa nếu không
có ngựa mà chăm sóc. Tôi nuôi dạy ngựa, và tôi e rằng sẽ không làm việc gì
khác tốt hơn.

– Hay lắm, anh Barker, - bà ta nói - nếu sức khỏe của anh có làm sao thì

thật đáng tiếc, không chỉ cho anh mà còn vì lợi ích của Mary và bọn trẻ.
Nhiều nơi đang cần xà ích và giám mã giỏi. Lúc nào anh thấy muốn bỏ việc
đánh xe chở khách, anh cứ cho tôi biết.

Rồi sau khi ân cần gửi lời thăm bà Mary, bà đặt vật gì đó vào tay ông

Jerry và nói:

– Tôi gửi cho hai cháu mỗi đứa năm silling, Mary sẽ biết cách tiêu pha.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.