NGỰA Ô YÊU DẤU - Trang 189

47

THỜI GIAN KHÓ KHĂN

Tôi sẽ không bao giờ quên ông chủ mới của tôi. Lão có cặp mắt đen và

cái mũi khoằm, miệng đầy răng như một con chó bun

[13]

, giọng khàn khàn

như tiếng bánh xe nghiến trên sỏi. Tên lão là Nicholar Skinner, và tôi tin
rằng lão chính là người mà bác Seedy Sam tội nghiệp đã đánh xe thuê.

Tôi đã nghe nhiều người nói nhìn thấy là tin, nhưng tôi sẽ nói rằng cảm

thấy mới tin được. Ví như trước đây tôi đã nhìn thấy nhưng chưa bao giờ
hiểu trọn vẹn nỗi khổ của đời ngựa kéo xe chở khách, cho đến tận bây giờ.

Ông chủ Skinner có một bộ xe thấp và một tốp xà ích ti tiện. Lão khắc

nghiệt với mọi người, còn họ lại khắc nghiệt với ngựa. Ở nơi này, chúng tôi
không được nghỉ Chủ nhật, ngay cả trong mùa hè nóng bỏng.

Đôi khi sáng Chủ nhật, một nhóm ăn chơi phóng đãng thuê xe cả ngày,

bốn người ngồi trong xe, một người nữa ngồi cạnh xà ích và tôi phải kéo tất
cả bọn đi mười hoặc mười lăm dặm ra vùng quê, rồi lại kéo trở về. Chẳng ai
trong số đó chịu xuống cuốc bộ lên đồi, ngay cả khi đồi dốc đứng hoặc trong
ngày nóng nực vô cùng, trừ khi xà ích sợ tôi không thể xoay xở nổi, vì có
khi tôi phát sốt và mỏi mệt đến mức không động đến bữa ăn. Tôi thèm biết
chừng nào món cháo cám ngon lành rắc muối mà ông Jerry hay đem cho
chúng tôi những đêm thứ bảy trong tiết trời nóng bức, nó làm chúng tôi mát
rượi cả người và dễ chịu hẳn. Sau đó chúng tôi có trọn hai đêm và một ngày
nghỉ ngơi thẳng một lèo, đến sáng thứ Hai chúng tôi khỏe khoắn như những
chú ngựa tơ. Còn ở nơi đây, đã không có ngày nghỉ, xà ích của tôi lại khắc
nghiệt y hệt ông chủ.

Ông ta có ngọn roi tàn bạo, đầu roi gắn thứ gì đó rất sắc, có khi làm tóe

máu dù đánh vào dưới bụng hay quất lên đầu. Sự sỉ nhục này làm tôi vô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.