NGỰA Ô YÊU DẤU - Trang 195

– Mười ba hoặc mười bốn tuổi, tôi đoán thế. Diễu thử một chút nào, được

không, anh bạn?

Tôi uốn cong cái cổ gầy tội nghiệp và cong đuôi lên một chút và tung vó

hết mức vì chúng rất cứng.

– Giá thấp nhất là bao nhiêu? - Trại chủ nói lúc tôi trở lại.
– Năm bảng, ông ạ. Đấy là giá thấp nhất chủ tôi định.
– Rõ đầu cơ! - Ông già vừa nói vừa lắc đầu, đồng thời rút ví ra - Đúng là

đầu cơ! Anh có bán gì nữa ở đây không? - Ông nói và đặt mấy đồng
xôvơren vào tay người đàn ông.

– Không ạ, thưa ông. Nếu ông muốn tôi sẽ dắt nó đến quán ăn cho ông.
– Anh làm thế đi, tôi cũng định đến đấy.
Họ đi và dắt tôi theo sau. Cậu bé không kìm nổi niềm vui, còn ông già

hình như cũng vui lây. Tại quán ăn, tôi được ăn ngon và một người hầu của
ông chủ mới nhẹ nhàng cưỡi tôi về nhà, rẽ vào một bãi cỏ rộng có chuồng
ngựa trong một góc.

Ông Thoroughgood, tên của nhà hảo tâm, ra lệnh tối và sáng nào cũng

phải cho tôi ăn yến mạch và cỏ khô, ban ngày tôi được chạy nhảy trong bãi
cỏ.

– Này Willie, - ông bảo - cháu phải để mắt đến nó, ông giao trách nhiệm

cho cháu đấy.

Cậu bé rất hãnh diện và thực hiện lời dặn dò hết sức nghiêm túc. Không

ngày nào cậu không đến thăm tôi, đưa tôi ra ngoài với những con ngựa khác,
cho tôi mẩu cà rốt hoặc thức ăn ngon lành khác, thi thoảng còn đứng cạnh
tôi trong lúc tôi ăn yến mạch. Cậu thường ban cho tôi nhiều lời lẽ ân cần,
những cái vuốt ve âu yếm, và lẽ tất nhiên tôi ngày càng yêu quý cậu. Cậu
gọi tôi là Già Crony, tôi hay được đi cùng cậu ra đồng và theo cậu đi khắp
nơi. Đôi khi cậu đưa ông nội đến, ông luôn xem xét chân tôi rất cẩn thận.

– Đây là điểm chúng ta phải chú ý, Willie ạ, - ông thường dặn - nhưng nó

đang khá lên đều đều, đến mức ông cho là đến mùa xuân sẽ tốt lên rất nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.