NGỰA Ô YÊU DẤU - Trang 52

tôi. Tôi không bao giờ nói không sợ, vì tôi đứng chết trân và chắc là run rẩy.
Lẽ tất nhiên tôi không quay ngoắt lại mà chạy, tôi đã được dạy dỗ để không
làm như thế. Anh John nhảy ra ngoài và trong thoáng chốc đã đứng bên đầu
tôi.

– Nó rơi gần quá! - Chủ tôi nói - Bây giờ làm thế nào?

– Thưa ông, chúng ta không thể đi qua hoặc vòng quanh cây này. Sẽ

chẳng thể làm được gì hơn là quay lại chỗ bốn đường chéo góc, vòng lại cây
cầu gỗ mất khoảng sáu dặm. Chúng ta sẽ bị muộn, nhưng ngựa còn khỏe
lắm!

Thế là chúng tôi quay lại và đi vòng chỗ đường giao cắt. Nhưng lúc đến

cầu trời đã sắp tối, chúng tôi thấy nước đã ngập ở giữa cầu. Việc này thỉnh
thoảng vẫn xảy ra khi lụt, nên ông chủ tôi không dừng lại.

Chúng tôi nhịp nhàng tiến lên, nhưng lúc bàn chân tôi chạm vào đầu cầu,

tôi cảm thấy rõ có một cái gì đó trục trặc. Tôi không dám tiến tới, và đứng
chết trân tại chỗ.

– Đi đi, Beauty! - Chủ tôi nói, chạm nhẹ roi vào người tôi, nhưng tôi

không dám động đậy. Ông vút mạnh một roi, tôi giật mình nhưng không
dám tiến tới.

– Có gì đó không ổn, thưa ông! - John nói, và anh nhảy ra khỏi xe, tiến

đến chỗ đầu tôi và nhìn quanh. Anh cố kéo tôi về phía trước - Đi nào
Beauty, có chuyện gì thế?

Tất nhiên tôi không thể nói lại với anh, nhưng tôi biết rất rõ là cây cầu

không an toàn.

Đúng lúc đó người đàn ông canh cổng thu lệ phí ở phía bên kia cầu chạy

ra khỏi nhà, huơ huơ cây đuốc như một người điên.

– Này, này, này, họ… họ.., dừng lại! - Ông ta hét to.
– Có chuyện gì thế? - Chủ tôi cũng kêu lên.

– Cầu bị gãy ở giữa, một phần bị trôi mất rồi. Nếu các vị đi tiếp sẽ lăn

xuống sông đấy!

– Ơn Chúa! - Chủ tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.