NGỰA Ô YÊU DẤU - Trang 51

Chương 12

MỘT NGÀY GIÔNG BÃO

Một ngày cuối thu, ông chủ tôi đi công cán một chuyến dài. Tôi bị đóng

vào xe độc mã, và anh xà ích John đi cùng ông chủ. Tôi vốn thích kéo xe
độc mã, xe nhẹ, bánh xe lại cao nên chạy rất bon. Trời mưa to, và lúc này
gió rất mạnh, thổi những chiếc lá khô lăn qua đường trong cơn mưa. Chúng
tôi vui suốt dọc đường cho đến cổng thu lệ phí và cây cầu thấp bằng gỗ. Bờ
sông khá cao, và cây cầu lẽ ra phải cao hơn, lại chỉ ở trên mực nước trung
bình, nếu dòng sông đầy, nước sẽ dâng lên gần đến ván cầu. Nhưng dân
chúng chẳng bận tâm vì cậy có tay vịn vững ở hai bên thành cầu.

Người canh cổng thu lệ phí nói nước sông đang dâng nhanh, và ông ta e

rằng sẽ có một đêm nguy hiểm. Nhiều bãi cỏ đã ngập nước, ở những đoạn
đường thấp nước đã ngập tới đầu gối. Mặt đường vẫn tốt và ông chủ tôi đi từ
tốn nên không sao.

Lúc chúng tôi đến thành phố, lẽ tất nhiên tôi được nghỉ ngơi và ăn uống tử

tế, nhưng ông chủ bận việc lâu nên chúng tôi lên đường về nhà lúc chiều đã
muộn. Gió mạnh hơn, và tôi nghe thấy ông chủ bảo với anh xà ích John rằng
ông chưa bao giờ ra ngoài trong cảnh giông bão như thế này. Tôi cũng nghĩ
thế bởi lúc chúng tôi đi ven bìa rừng, những cành cây to lắc lư dữ dội, tiếng
gió rú qua cây nghe thật khủng khiếp.

– Tôi mong chúng ta thoát khỏi cánh rừng này. - Ông chủ tôi nói.

– Vâng, thưa ông, - xà ích John nói - cũng khá nguy nếu một cành cây rơi

xuống đầu chúng ta.

Lời nói vừa thốt khỏi miệng, thì một tiếng động, tiếng răng rắc, nứt vỡ

của một cây sồi bật tung rễ, đổ ầm xuống vắt ngang đường ngay trước chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.