NGỰA Ô YÊU DẤU - Trang 73

Và tôi đã cố, tôi không muốn bị roi hoặc đinh thúc ngựa, và hai dặm cuối

tôi phi nước đại nhanh đến mức bàn chân chỉ chạm đất. Tôi tin rằng ông nội
tôi đã đoạt giải tại Newmarket, cũng không phi nhanh hơn. Lúc đến cầu,
John kéo nhẹ dây cương và vỗ vào cổ tôi:

– Giỏi lắm, Beauty! Anh bạn cừ lắm! - Anh xà ích nói. Anh không cho

tôi đi chậm hơn, nhưng tôi phấn chấn hẳn lên và bứt lên phi nhanh như lúc
trước.

Không khí lạnh giá, trăng sáng và rất dễ chịu. Chúng tôi xuyên qua làng,

qua một cánh rừng tăm tối, hết lên đồi lại xuống đồi, chạy tám dặm đường
mới đến thành phố. Chúng tôi phi qua nhiều phố, đến quảng trường Market.
Cảnh vật rất yên tĩnh, trừ tiếng lóc cóc của móng tôi gõ trên đá, vì tất cả
đang ngủ say. Chuông nhà thờ điểm ba tiếng lúc chúng tôi đến cửa nhà bác
sĩ White.

Anh John kéo chuông hai lần, rồi gõ cửa ầm ầm như sấm. Một cửa sổ kéo

lên, và bác sĩ White đội mũ ngủ thò đầu ra hỏi:

– Cậu muốn gì?

– Bà Gordon ốm nặng, thưa ông, ông chủ cháu mời ông đến ngay lập tức,

ông ấy sợ bà chủ chết mất nếu bác sĩ không thể đến được. Ông có thư đây ạ.

– Đợi đấy. - Bác sĩ nói - Tôi sẽ đi.
Ông đóng cửa sổ và đến cửa ra vào ngay.

– Có cái tệ là ngựa của tôi đã chạy suốt ngày và hoàn toàn kiệt sức. - Ông

nói - Tôi vừa sai con trai tôi đi kiếm con khác. Làm thế nào bây giờ? Tôi có
thể dùng ngựa của các vị được không?

– Nó đã phi nước đại gần suốt quãng đường, thưa ông, và cháu định cho

nó nghỉ ở đây, nhưng ông chủ cháu sẽ không phản đối nếu ông cần.

– Tốt lắm. - Bác sĩ nói - Tôi sửa soạn ngay đây.

John đứng cạnh vuốt ve cổ tôi. Người tôi nóng hổi. Bác sĩ đi ra, tay cầm

roi ngựa.

– Ông không cần roi đâu ạ, thưa bác sĩ, - John nói - Black Beauty sẽ chạy

cho đến lúc quỵ. Xin ông quan tâm đến nó hộ, cháu không muốn nó bị tổn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.