NGỰA Ô YÊU DẤU - Trang 75

Hình như John rất bực. Tôi nghe thấy tiếng anh nói một mình, nhắc đi

nhắc lại:

– Thằng ngu! Thằng ngu! Không phủ vải lên cho Beauty gì cả. Mình

chắc là hắn cho Beauty uống nước lạnh. Những người ngốc nghếch! Cho dù
Joe là một chú bé ngoan thật đấy nhưng ngốc quá!

Tôi bị ốm nặng. Phổi tôi bị viêm dữ, tôi thở rất đau. Anh John săn sóc tôi

suốt ngày đêm. Ban đêm, anh trở dậy hai hoặc ba lần đến thăm tôi. Ông chủ
tôi cũng đến thăm tôi luôn.

– Beauty tội nghiệp của ta. - Một hôm ông nói - Chú ngựa cừ khôi của ta,

con đã cứu sống bà chủ, Beauty ạ! Phải, con đã cứu sống bà ấy!

Nghe thấy thế tôi rất sung sướng, vì hình như bác sĩ nói nếu về chậm tí

nữa sẽ quá muộn. John thuật lại với ông chủ, trong đời anh chưa bao giờ
thấy một con ngựa phi nhanh đến thế, hình như ngựa cũng hiểu có việc
nghiêm trọng. Lẽ tất nhiên tôi hiểu, dù John tưởng là không. Ít ra thì tôi
cũng hiểu khi John và tôi phải phi hết tốc lực là vì tính mạng của bà chủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.