NGỰA Ô YÊU DẤU - Trang 76

19

CHỈ VÌ DỐT NÁT

Tôi không rõ mình đã ốm trong bao lâu. Bác sĩ thú y Bond ngày nào cũng

đến. Một hôm ông chích máu cho tôi, và anh John hứng được một xô máu.
Sau đó tôi thấy cơ thể rất yếu, và nghĩ mình sắp chết. Tôi tưởng mọi người
cũng nghĩ như thế.

Chị Ginger và anh Merrylegs đã được chuyển sang chuồng khác để tôi

được yên tĩnh hoàn toàn. Cơn sốt nóng đã làm thính giác của tôi đặc biệt
tinh nhạy, bất cứ tiếng động nhỏ nào cũng thành to. Tôi có thể cảm nhận
được tiếng bước chân của mọi người ra, vào ngôi nhà. Tôi biết hết mọi sự
đang diễn ra. Một đêm kia, anh xà ích John cho tôi uống thuốc, Thomas
Green vào giúp anh.

Tôi uống xong, John ra sức làm tôi dễ chịu và nói sẽ ở lại nửa tiếng xem

thuốc ngấm ra sao. Thomas nói sẽ ở lại cùng John, thế là họ ngồi xuống ghế
dài để trong ngăn chuồng của Merrylegs, để đèn lồng xuống cạnh chân cho
tôi khỏi chói mắt.

Hai người ngồi lặng yên một lúc, rồi Thomas Green nói khẽ:

– Anh John ạ, tôi muốn anh nói với thằng cu Joe nhẹ nhàng một chút

được không? Thằng bé khổ tâm lắm, nó không ăn được, không cười được.
Cháu nó nói biết tất cả do lỗi của cháu, nó cứ tưởng làm thế là tốt nhất. Nó
bảo nếu chú ngựa Beauty chết, sẽ không người nào thèm nhìn nó nữa. Nghe
nó nói mà tôi đau thắt ruột. Tôi nghĩ anh có thể nói với cháu một lời, nó
không phải là đứa xấu.

Lặng đi một lát, anh John nói chậm rãi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.