NGỰA Ô YÊU DẤU - Trang 80

nhà ông chủ lò gạch. Tôi không biết anh John có thuận tình nước đi của
chúng tôi không, nhưng Joe và tôi đều nhất trí và giận đến nỗi không thể phi
chậm hơn.

Ngôi nhà ở gần ngay bên đường. Joe gõ cửa và gọi to:

– Xin chào! Ông Clay có nhà không?
Cửa mở, và chính ông Clay ra.
– Chào cậu! Cậu có vẻ vội? Sáng nay ông Squire đặt hàng sao?

– Không ạ, thưa ông Clay. Nhưng có một người đang đánh hai con ngựa

đến chết trong sân lò gạch của ông. Cháu đã nói xin dừng tay nhưng ông ta
không chịu, vì thế cháu chạy đến đây nói với ông. Cháu xin ông đến đấy ạ. -
Tiếng cậu bé Joe run run vì xúc động.

– Cảm ơn cháu. - Ông Clay vừa nói vừa chạy vào lấy mũ. Rồi, ông

ngừng một chút - Cháu có làm chứng những gì cháu nhìn thấy trước quan
tòa được không?

– Có ạ, - Joe nói - và cháu rất vui được làm thế.

Ông Clay ra đi, còn chúng tôi lên đường về nhà, chạy nước kiệu nhịp

nhàng.

– Có chuyện gì thế Joe? Trông em rất giận dữ. - John nói lúc Joe nhảy từ

trên yên xuống.

– Em giận thật anh ạ, để em kể anh nghe. - Cậu bé nói, rồi thuật lại câu

chuyện bằng những lời vội vã, xúc động. Thường ngày, Joe là người tính
tình hiền hòa, dịu dàng, nên thấy cậu kích động như thế thật lạ lùng.

– Đúng đấy, Joe! Em đã làm đúng, em ạ, dù gã đó có bị gọi ra tòa hay

không. Nhiều người phi ngựa qua đấy nói không phải là việc của họ nên
không can thiệp. Anh thì nói rằng, mọi người phải can thiệp khi nhìn thấy
những việc tàn nhẫn và đàn áp. Em đã làm rất đúng, Joe ạ.

Lúc này Joe đã hoàn toàn bình tĩnh và tự hào thấy anh John tán thành cậu.

Cậu chải sạch chân tôi, chà xát cho tôi bằng bàn tay mạnh mẽ hơn thường lệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.