NGỰA Ô YÊU DẤU - Trang 82

21

CHIA LY

Tôi đã sống ở cái nơi vui sướng đó ba năm, nhưng nhiều thay đổi buồn bã

bao trùm lên chúng tôi. Thi thoảng, chúng tôi lại nghe tin bà chủ ốm. Bác sĩ
thường phải đến nhà, còn ông chủ trông nghiêm nghị và lo âu. Rồi chúng tôi
biết tin bà chủ phải xa nhà ngay lập tức và đến một đất nước ấm áp khoảng
hai hoặc ba năm. Tin tức dội lên đầu mọi người như tiếng rung của hồi
chuông báo tử. Ai cũng rầu rĩ, còn ông chủ đích thân thu xếp công việc để
rời nước Anh. Chúng tôi nghe được chuyện ấy trong chuồng. Thực ra chẳng
còn gì mà nói nữa.

Anh xà ích John làm việc lẳng lặng và buồn bã, còn cậu bé Joe không

huýt sáo nữa. Rất nhiều người đến và đi. Chị ngựa Ginger và tôi ngập đầu vì
công việc.

Những người ra đi đầu tiên là hai tiểu thư Jessie và Flora cùng cô gia sư.

Họ đến chào từ biệt chúng tôi. Họ ôm ghì anh ngựa Merrylegs tội nghiệp
như ôm một người bạn thân, và đúng là thế thật. Sau đó, chúng tôi được biết
sự sắp xếp cho chúng tôi. Ông chủ bán chị Ginger và tôi cho một người bạn
thân của ông là bá tước W. vì ông tin rằng chúng tôi sẽ có một nơi tử tế. Ông
tặng anh Merrylegs cho cha xứ, vì cha đang muốn có một con pony cho bà
Blomefield, nhưng với điều kiện không bao giờ được bán lại. Khi nào ngựa
Merrylegs không làm việc được nữa, họ sẽ bắn anh và đem chôn.

Cậu Joe được thu xếp chăm sóc Merrylegs và giúp việc nhà, vì thế tôi cho

là Merrylegs sẽ được sung sướng. Anh John được mấy nơi mời làm việc,
nhưng anh nói hẵng gượm, để anh còn xem đã.

Buổi chiều trước khi chúng tôi ra đi, ông chủ vào chuồng để dặn dò và vỗ

về mấy con ngựa lần cuối cùng. Hình như ông rất nản lòng. Tôi nhận thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.