NGỤC QUỶ - Trang 271

Trong lúc hai đôi môi quấn quít lấy nhau, Thiệu ôm Thuỷ Căn

vào lòng, dùng áo khoác của mình bọc lấy tiểu hài tử.

Từ khi đi tới nơi đổ nát này chưa được uống đến một giọt

nước, Thuỷ Căn vừa đói lại vừa lạnh, được Thiệu ôm vào trong lòng,

đương nhiên mí mắt bắt đầu sụp xuống.

Thiệu cũng nhận thấy cậu mệt mỏi, liền nói: “Ngươi cứ ngủ

một chút đi, có chuyện gì ta sẽ đánh thức ngươi.”

Thuỷ Căn thoải mái hưởng thụ hơi ấm từ người hắn truyền

đến, nhắm hai mắt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.

Nhắm lại con mắt đang mơ màng, bỗng nhiên một hồi thanh

âm quái dị truyền tới tai cậu.

“Gư… A…” Loại thanh âm giống như tiếng dã thú rít gào này

khiến cho Thuỷ Căn không thể không mở mắt.

Vừa mở mắt, không sao cả, Thuỷ Căn phát hiện mình đang ở

trong một cung điện hoa lệ.

Khắp nơi hoa đàn cẩm thốc, thải điệp phi vũ

(gấm hoa rực rỡ,

bướm bay rập rờn)

, và tiếng kêu kỳ lạ kia cứ dai dẳng không ngừng,

quả thực hoàn toàn không hợp với cảnh xuân tươi đẹp này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.