dân-khí nên gấp bồi-dưỡng để làm nền-tảng cho việc cứu-quốc v. v… Cuốn
sách này gồm có mấy muôn lời nói.
Tôi ôm sách tới ra mắt các cụ lớn, như cụ Đông-các Nguyễn-Thảng,
Công-bộ Đào-Tiến, Lễ-bộ Hồ-Lễ, Lại-bộ Nguyễn-Thuật v. v…
Các cụ đều khen lời nói cứng, văn viết hay, và ngầm cho ý-kiến tôi
bày-tỏ là đúng, nhưng thủy-chung các cụ chẳng dám nói rõ ý mình ra sao.
Lanh-quanh hết mấy tháng trường như thế, rồi sau tôi biết rõ bọn cụ
lớn kia, mình không cậy nhờ gì được mà trông. Ruột gan của họ, chỉ biết có
sự phú-quý của thân họ, nhà họ. Trước việc thì họ chỉ ngồi ngó thành-bại,
sau việc thì họ lựa sóng theo chiều. Nay ta mạo-hiểm giải-bày tâm-sự với
họ nhưng thật không chỗ nào trông cậy họ được. Tôi luống thẹn mình kém
thần trí sáng, chẳng có tài làm cho tượng đá biết gật đầu, rồi càng nghĩ càng
ăn-năn trước kia mình tơ-tưởng lợi-dụng quan-trường thật là bá-láp.
Nhưng việc nầy chẳng phải là không có kết-quả gì.
Sau khi « Lưu-cầu Huyết-lệ Tân-thư » ra đời rồi, các chí-sĩ lẩn-quất
trong kinh-đô, đều rõ biết ruột gan tôi ra thế nào. Ví-dụ như ông Phan-
châu-Trinh và ông Trần-quý-Cáp
– về sau bị tù, chết chém – lúc nầy làm
quen thân-mật với tôi, ấy chính là nhờ cuốn « Lưu-cầu Huyết-lệ Tân-thư »
giới-thiệu vậy.