NGỤC TRUNG THƯ - ĐỜI CÁCH MỆNH - PHAN BỘI CHÂU - Trang 53

XV. MUỐN CHỞ KHÍ-GIỚI VỀ GIÚP HOÀNG-

HOA-THÁM

Ôi ! công việc cứu-quốc, không có gì cần-kíp hơn là vun-đắp nhân-

tài, mà vun-đắp nhân-tài thì có cách tổ-chức ra đoàn học-sinh là hay hơn cả.

Nhưng chúng tôi gặp phải cảnh-ngộ nầy, không có tài-sức nào tổ-

chức được học-đoàn nữa. Duy có để cho anh em học-sinh bền lòng gắng
chí, tự lo lấy cách tìm đường cầu học mà thôi.

Lúc bấy giờ có người chạy qua Bắc-kinh, như bọn Chung-hạo-

Sanh, Hồ-học-Lãm. Có người tới Quảng-tây như Nguyễn-tiêu-Đẩu (Bá-
Trác), Ng-Siên, Huỳnh-trọng-Mậu. Có người chạy sang Xiêm-la, như bọn
Hồ-vĩnh-Long, Đặng-quốc-Kiều. Cũng có người vẫn lưu ở Nhật, giả-mạo
làm người Tàu để cầu học, như đám Trần-trọng-Khắc, Hoàng-đình-Tuân.
Chân trời lênh-đênh, ai lo thân nấy. Kể về tinh-thần, anh em ta vẫn là một
bọn ái-quốc thanh-niên, nhưng về hình-thức thì bấy giờ họ là một lũ học-
sinh bơ-vơ trôi-nổi.

Lúc đó tôi làm thế nào ?

Đối với cảnh-ngộ chẳng may của những anh em học-sinh chí-thân

chí-ái, tôi chỉ đành vỗ ngực kêu trời, lấy một trận khóc để kết-thúc vấn-đề
ấy thôi. Nhưng mà tấm thân bảy thước đã hứa hẹn với non sông, là thân tôi
đây, không thể lấy gì che-lấp trách nhiệm cho được.

Đến nông-nỗi nầy tôi không thể nào không chạy qua con đường

bạo-động. Vẫn biết bạo-động với tự-sát đều là việc làm của những kẻ kiến-
thức hẹp-hòi, không biết lo xa, nhưng nếu sự thế buộc tự-sát, thà rằng xoay
ra bạo-động mà chết còn hơn. Vì cứ bạo-động may ra còn trông được có
chỗ thành-công trong muôn một. Huống gì tôi đã suy đi tính lại, lúc nầy bỏ
sự bạo-động ra không còn có việc gì đáng làm hơn nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.