kiến Chương-bình-Lân. Chính tay họ Chương viết một bức thư, giới-thiệu
tôi đi tìm kiếm một tay làm đầu đảng cách-mạng Trung-hoa để mưu với họ
giúp sức cho mình.
Sau khi bàn-định việc nầy xong rồi, tôi đã tới một hãng tàu Trung-
hoa, thương-thuyết với họ về khoản tiền tổn-phí chuyên-chở. Nếu đừng có
việc trở-ngăn, thì cái ngày giờ chuyên-chở quân-giới của chúng tôi đã định
xong rồi.
Không ngờ đâu bụng mình tính một đằng mà rồi việc làm trái đi
một ngả. Trung-tuần tháng 2 năm Canh-tuất, tôi ở Nam-dương trở về thì
nghe tin nói Bảo-hộ ra tay công-phá đảng ta dữ lắm. Người chủ-não của
đảng ta ở trong nước là ông Ngư-Hải đã bị nạn, đến đỗi việc đảng vỡ-lở tứ-
tung. Bao nhiêu quân-giới còn giấu-đút ở Hương-cảng, vì sự đình-trễ lâu
ngày, thành ra tai tiếng thấu tới nhà đương-cuộc Anh ở Hương-cảng hay
được. Cả thảy hơn mười hòm súng đạn đều bị chính-phủ Anh tịch-thâu hết
; ông Cảnh-Lâm lại vì tội phạm-cấm đó mà bị hạ-ngục.
Trời ơi ! tin hung-báo đưa tới, không khác gì con dao đâm một mũi
chí-mạng vào trong cái kế bạo-động của tôi. Nhân đó tôi có câu thơ cảm-
khái như vầy :
« Ưu thế-kỷ hồ thương hải khấp,
Kinh nhân nhất chỉ ngọc sơn đồi. »
Nghĩa là :
« Lo nước bao phen sa huyết lệ,
Tin quê đưa tới luống kinh-tâm... »
Lại còn một câu nữa :
« Khả vô mãnh hỏa thiêu sầu khứ,
Thiên hựu cuồng phong tống hận tai. »