NGỤC TRUNG THƯ - ĐỜI CÁCH MỆNH - PHAN BỘI CHÂU - Trang 55

kiến Chương-bình-Lân. Chính tay họ Chương viết một bức thư, giới-thiệu
tôi đi tìm kiếm một tay làm đầu đảng cách-mạng Trung-hoa để mưu với họ
giúp sức cho mình.

Sau khi bàn-định việc nầy xong rồi, tôi đã tới một hãng tàu Trung-

hoa, thương-thuyết với họ về khoản tiền tổn-phí chuyên-chở. Nếu đừng có
việc trở-ngăn, thì cái ngày giờ chuyên-chở quân-giới của chúng tôi đã định
xong rồi.

Không ngờ đâu bụng mình tính một đằng mà rồi việc làm trái đi

một ngả. Trung-tuần tháng 2 năm Canh-tuất, tôi ở Nam-dương trở về thì
nghe tin nói Bảo-hộ ra tay công-phá đảng ta dữ lắm. Người chủ-não của
đảng ta ở trong nước là ông Ngư-Hải đã bị nạn, đến đỗi việc đảng vỡ-lở tứ-
tung. Bao nhiêu quân-giới còn giấu-đút ở Hương-cảng, vì sự đình-trễ lâu
ngày, thành ra tai tiếng thấu tới nhà đương-cuộc Anh ở Hương-cảng hay
được. Cả thảy hơn mười hòm súng đạn đều bị chính-phủ Anh tịch-thâu hết
; ông Cảnh-Lâm lại vì tội phạm-cấm đó mà bị hạ-ngục.

Trời ơi ! tin hung-báo đưa tới, không khác gì con dao đâm một mũi

chí-mạng vào trong cái kế bạo-động của tôi. Nhân đó tôi có câu thơ cảm-
khái như vầy :

« Ưu thế-kỷ hồ thương hải khấp,
Kinh nhân nhất chỉ ngọc sơn đồi. »

Nghĩa là :

« Lo nước bao phen sa huyết lệ,
Tin quê đưa tới luống kinh-tâm... »

Lại còn một câu nữa :

« Khả vô mãnh hỏa thiêu sầu khứ,
Thiên hựu cuồng phong tống hận tai. »

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.