Muốn học cách Thân-bao-Tự khất binh để cứu Sở, nhưng có chỗ
nào là Tần-đình cho mình đứng khóc mà cầu viện-binh ? Muốn học cách
Việt-Vương Câu-Tiễn nhịn-nhục báo-thù Ngô, nhưng có nơi nào là Cối-kê
để cho mình nương thân để sắp đặt ? Còn muốn lấy văn-tự để cổ-động
quốc-dân gọi là cho xong phận-sự đời mình đối với nước non, nhưng khốn
thay văn-tự cũng không còn lựa chỗ đất nào để gieo-rắc tuyên-truyền nó
được, mới thảm ! Chẳng những thế mà thôi, cho đến những anh em đồng-
chí ở trong nước cũng đều có cái nguy sớm muộn bị tội, bị tù, bị đày, bị
chém nữa kia. Than ôi ! Con thú đến lúc cùng đường túng thế, nếu không
phấn-đấu may ra có sống, thì tất phải chết.
Tháng tư mùa hạ năm Kỷ-dậu, đảng ta phải trải muôn cay ngàn
đắng mới quyên-góp được một số tiền nữa gửi ra, tôi đem trao hết cho một
hiệu buôn Nhật để cậy họ lên mua quân-giới cho mình. Vì chúng tôi muốn
bạo-động, thế nào cũng phải có ít nhiều quân-giới.
Quân-giới mua xong rồi, do Đặng-quân Tử-Mẫn bí-mật đem qua
Hương-cảng. Lúc ấy là hạ tuần tháng 5 giữa lúc tôi cũng đang ở đó. Vừa
nghe tin nước nhà đưa sang, nói rằng Hoàng-hoa-Thám tướng-quân đang
giao-chiến với Pháp-binh gắp lắm. Chúng tôi thiết-nghĩ việc cứu-viện họ
Hoàng là một việc nghĩa phải làm, không thể nào trì-hoãn được. Bởi vậy
chúng tôi nghĩ cách làm sao vận-tải được khí-giới về nước cho mau.
Muốn chở quân-giới vào đất Trung-kỳ tất phải mượn đường Xiêm-
la mới được. Vì đó tôi phải tức tốc lên đường đi tới Ban-cốc, kinh-đô nước
Xiêm, tìm cách yết-kiến nhà đương-cuộc Xiêm cầu họ giúp-đỡ cho mình.
Hai quan đại-thần Lục-quân và Ngoại-giao Xiêm-quốc lúc ấy, hơi
có ý muốn giúp đảng cách-mạng ta, nhưng họ còn đang bàn-tính với nhau
chưa được nhất-quyết.
Tôi lại nghĩ đảng cách-mạng Trung-hoa thuở nay rất thạo nghề mật
chở quân-giới, cho nên tôi lật-đật từ-giã Xiêm-kinh mà đi Nam-dương, yết-