hào-hiệp quen nhau thuở trước là Trần-quân Kỳ-Mỹ.
Giữa lúc nầy Trần-kỳ-Mỹ đang làm Đốc-quân Thượng-hải giúp cho
tôi một số tiền lớn. Lâu nay tôi khốn-khổ về cảnh túng-bấn nghèo-nàn,
không khác gì người hết gạo nhịn ăn lâu lắm rồi, bây giờ được Trần-kỳ-Mỹ
vác một số tiền lớn-lao mà cho mình, khiến mình vui mừng yên-ủi, vì lại có
tiền để hoạt-động.
Vừa gặp lúc Dân-đảng ở Quảng-đông cũng thành-công đắc-chí, Hồ
Hán-Dân làm Đô-Đốc, cùng với Cảnh-sát cảnh-trưởng Trần-cảnh-Hoa, vốn
tỏ-ý đồng-tình với đảng cách-mạng nước ta, cho nên tôi nhân dịp lại đi
Quảng-châu và định ở luôn tại đó.
Trung-hoa Dân-quốc dựng lên như có luồng gió tiếng vang, rung
động tới nước mình nhiều. Dân-khí ta lại phấn-chấn đáo-để. Những hạng
chí-khí lại rủ nhau bỏ nước mạo-hiểm trốn ra ngoài, chân nối gót nhau tới
Quảng-châu đông lắm.
Bọn ông Liệt-sanh ở Nam-kỳ qua ; bọn ông Hải-Thần ở Bắc-kỳ tới ;
bọn Đặng-tử-Kỉnh và Đặng-hồng-Phấn thì ở Xiêm sang. Cho tới mấy anh
em học tốt-nghiệp ở trường Lục-quân Quảng-tây lớp nọ, nay cũng đồng-
thời kéo đến Quảng-châu để hội-họp nhau.
Chúng tôi có thuê một căn nhà ở ngoài thành để làm cơ-quan, anh
em tới ở đông quá, đến đỗi chật chỗ.
Đảng-viên xã-hội Tàu ở Quảng-đông là bọn các ông Đặng-cảnh-Á
và Lưu-sư-Phục, cũng ra tay giúp sức đảng cách-mạng Việt-Nam mà vận-
động giùm với các giới.
Chính-phủ Quảng-đông lúc bấy giờ vốn đã sẵn lòng ngó lơ cho ta,
thành ra đảng ta tấn-hành, mọi việc hoạt-động được thong-thả tự-nhiên,
không bị trở-ngăn lo-ngại gì cả. Nhờ vậy mà đảng cách-mạng ta có vẻ
phấn-khởi khá lắm.