XVII. LONG-TẾ-QUANG BẮT TÔI HẠ NGỤC
Mồng năm tháng năm Nhâm-tí, anh em trong đảng sửa-sang tổ-
chức lại, thành ra hội « Việt-Nam Quang-phục
越南光覆會 ».
Các đồng-chí cử tôi giữ quyền tổng-lý : Hoàng-quân Trọng-Mậu thì
làm bí-thư.
Chúng tôi thảo ra thể-lệ cách-thức đạo quân Việt-Nam Quang-Phục,
lại in ra phiếu quân-dụng riêng cho Việt-Nam Quang-Phục-quân dùng với
nhau. Một mặt khác chúng tôi mượn in vô-số sách vở văn bài cổ-động, như
là truyện Hà-thành Liệt-sĩ và bài văn khuyên-bảo lính-tập, rồi sai người
chuyển–vận về nước, rải phát tứ-tung.
Tháng hai năm Quý-sửu, chúng tôi ủy ông Nguyễn Hải-Thần làm
chi-bộ bộ-trưởng hội Việt-Nam Quang-Phục ở Quế-biên (giáp-giới tỉnh
Quế, tức tỉnh Quảng-tây) ; ông Trần-văn-Kiện làm chi-bộ bộ-trưởng ở
Xiêm-biên, còn ngả Điền-biên (Điền là tên tắt của tỉnh Vân-Nam) thì Đổ-
quân Chơn-Thiết tự-nguyện phụ-trách.
Chúng tôi bàn-định lúc nào cử-sự thì cả ba mặt cùng tiến, cho nên
sắp-đặt từ trước sẵn-sàng, chỉ còn đợi ngày giờ đến thì làm việc.
Tuy vậy, lúc ấy đảng ta vẫn có một vấn-đề khó nổi giải-quyết, là
vấn-đề kinh-tế.
Khó quá, kinh-tế chưa được sung-túc, mà đến khí-giới quân-lương
cũng đều lo-ngại thiếu-thốn nữa mới khổ. Nhưng nếu đừng có việc tai-biến
gì xẩy ra một cách bất-ngờ, để chúng tôi còn có ngày giờ thì vấn-đề ấy dầu
khó mặc lòng, họa may có thể trù-tính xong được. Song chẳng may thuyền
xuôi gió ngược, tai biến xẩy ra không ngờ, làm cho toàn cuộc mưu-tính của
chúng tôi hư-hỏng tiêu-tan như bọt nước bóng mây. Hán Võ-Hầu (Gia-Cát
Khổng-Minh) than rằng việc đời khó được như ý, thật đúng lắm thay !