NGỰC VÀ TRỨNG - Trang 52

nào không rồi mới cuộn tròn cứ thế ôm tấm trải định lên trên
tầng thượng thì Midoriko cũng đi ra tới ngoài hiên cửa.

“Dì đi lên tầng thượng à?” - Con bé viết vào cuốn sổ hỏi tôi như

vậy nên tôi gật đầu hỏi lại:

“Dì đi lên đó để phơi khô, có đi cùng dì không?”

Rồi tôi nhanh chóng xỏ chân vào xăng-đan còn Midoriko thì sục

vào đôi giầy đế mềm, đi ra thì thấy có một người đang đi qua chỗ
hành lang, cả hai chúng tôi bước nhanh lên cầu thang nhỏ hẹp.

Phơi xong tấm trải, hai chúng tôi trở về, tôi định ăn thứ gì đó

nhưng trong tủ lạnh chỉ còn đồ uống, nước xốt... , còn bên cánh tủ
chỉ toàn trứng là trứng, ở tủ nhựa cũng còn đúng chục quả đựng trong
túi. Tôi quên khuấy đi mất là chỗ trứng tôi mua sẵn từ tuần trước
vẫn còn nên lại mua thêm thành ra bị thừa thế này, tôi nhìn hạn sử
dụng in trên giấy để xem bên nào đã hết hạn. Trứng trong tủ lạnh
có hạn tới ngày mai, trứng bên trong túi cũng đến ngày mai. Nhưng
nhiều trứng thế này thì không thể ăn hết chỉ trong ngày nay ngày
mai. Tôi lấy trứng trong túi đặt lên bàn bếp. “Lại còn không được
vứt túi có rác còn tươi nguyên nữa cơ!” - tôi nghĩ. Tôi cũng không rõ
cách vứt trứng thế nào, phải đập ra, lọc hết lõi bên trong hay cứ
thế vứt thẳng vào, hay phải đặt nhẹ nhàng nữa. Tôi vừa nghĩ vừa
quyết định trước mắt cứ dẫn Midoriko ra ngoài để ăn trưa đã.
Chúng tôi đang đến phía trước nhà ga để ăn thứ gì đó thì ở trên
đường có mấy đứa trẻ tầm tuổi Midoriko vừa cất tiếng gọi vừa
chạy vù đến rồi lại mắt trước mắt sau biến đâu mất.

Midoriko quay lại nhìn, nghe ngóng, viết vào cuốn sổ nhỏ:

“Dì quen mấy đứa đó à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.