NGỰC VÀ TRỨNG - Trang 67

sau nước mắt mình cứ liên tục ứa ra, cứ thế chong chong cho đến
sáng. Tâm trạng đau buồn này của mình hay của bất kỳ ai cũng thật
đáng ghét. Không có nó có phải tốt hơn nhiều không? Mẹ trông
thật đáng thương. Thực sự thật đáng thương. Midoriko.

Sau khi cả chị Makiko và Midoriko ngủ, tôi mới mở balô của

Midoriko lấy ra cuốn sổ to hơn rồi đọc nó dưới ánh đèn điện trong
gian bếp. Trong cuốn sổ, ở giữa những đoạn văn có rất nhiều ký
hiệu như là bức tranh được vẽ bởi rất nhiều hình vuông nhỏ, một
nửa thì trắng xóa. Khi tôi ghé mắt nhìn kỹ tôi thấy như chữ của
Midoriko cứ rung rung, giật giật dưới ánh đèn xanh trắng của đèn nê
ông. Không biết là do mắt tôi bị giật hay do chữ giật nữa, mà cũng
có thể là do ánh đèn ở khoảng giữa những chỗ đó đang giật giật. Tôi
cứ thế từ từ đọc trong suốt khoảng mười lăm phút, rồi đọc lại một
lần nữa từ đầu, sau đó mới quay lại phòng để cuốn sổ về chỗ cũ
trong balô.

Cuối cùng, chẳng ai đốt pháo hoa. Sáng hôm sau hai mẹ con chị

Makiko đi về luôn. Tôi đã thử hỏi lúc ăn sáng rằng hai mẹ con cứ ở
thêm một ngày nữa nhưng chị Makiko nói tối nay bắt đầu phải đi
làm luôn. Chị cũng có hỏi Midoriko:

“Hay con ở đây thêm nhé?”

“Con sẽ về cùng với mẹ!” - Midoriko nói.

Tôi chờ hai mẹ con chuẩn bị các thứ. Midoriko tự tay buộc tóc nên

tốn khá nhiều thời gian. Tôi có nói con bé nhờ mẹ làm giúp cho thì
nó trả lời: “Cháu muốn tự tay làm cho mình!”. Sau đó, tôi cầm đồ
của chị Makiko còn Midoriko tự đeo balô bước đi cũng trong cái nóng
y hệt như lúc hai mẹ con tới đây, đi qua bao nhiêu người với đủ mọi
âm thanh, lên tàu để đến ga Tokyo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.