NGỰC VÀ TRỨNG - Trang 66

Midoriko thì thở khá mạnh. Còn chị Makiko thì nhẹ nhàng hỏi
Midoriko khi người con bé đang run lên và khóc:

“Midoriko! Sự thật gì cơ? Sự thật con muốn biết là gì?”

Midoriko lắc đầu không nói, suốt từ trên tóc, trán xuống mặt

lem nhem đầy trứng, có chỗ còn bắt đầu cứng lại. Con bé nức nở:
“Mẹ hãy nói sự thật!”, rồi người lại run lên khóc tiếp. Chị Makkiko
vừa nhìn vừa lắc đầu nói nhỏ:

“Midoriko! Con nghĩ rằng ai cũng có sự thật đúng không? Cả sự

vật sự việc cũng có sự thật. Ai cũng nghĩ vậy đúng không? Nhưng,
Midoriko à! Cũng có trường hợp không có sự thật đâu con. Cũng có
việc chẳng có gì cả hết con ạ”.

Sau đó, chị Makiko có nói gì đó nữa nhưng tiếng quá nhỏ nên tôi

không thể nghe thấy. Nghe xong, Midoriko ngẩng mặt lắc đầu
quầy quậy: “Không phải thế, không phải thế! Có rất nhiều việc,
có rất nhiều việc, có rất nhiều việc” - Con bé nhắc lại tới ba lần
rồi lả xuống như đổ hẳn người vào hốc tường, nghẹn ngào, tiếp
tục khóc rưng rức. Chị Makiko lấy chiếc khăn tay từ túi đằng sau
quần, lau nhiều lần chỗ trứng dính vào đầu của Midoriko, rồi
liên tục vuốt phần tóc của Midoriko bị bết lại cài vào tai, im lặng
một hồi lâu, rồi cứ thế tiếp tục cúi người xuống.

Mẹ được nghỉ hè, giờ đã vào tháng 8, cứ sau lễ hội Ôbôn mẹ được

nghỉ vài ngày. Dịp nghỉ hè này lần đầu tiên mình được lên Tokyo,
mình thấy vui vui, à không, cực kỳ vui ấy chứ. Đây cũng là lần
đầu tiên mình được lên tàu Shinkansen! Lâu lắm rồi mình mới
được gặp mùa hè! Mình sẽ được gặp mùa hè thân thương!

Và rồi, vào buổi tối hôm qua, mình bị tỉnh giấc do tiếng ngáy

của mẹ. Mình đang nghĩ tiếng ngáy nghe thật buồn cười thì bỗng
giật mình bởi tiếng mẹ nói rõ to: “Cho tôi thêm cốc bia đi”. Một lát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.