NGƯỢC CHIỀU VUN VÚT - Trang 31

Rất nguy hiểm

Lại một tuần nữa các anh bình luận viên bóng đá khiến tôi muốn chạy lên

rừng, tìm cây lá ngón, tạm biệt bóng đá quốc tế.

Tôi biết các anh ấy muốn phục vụ khán giả tốt nhất có thể - với điều kiện

đang có. Tôi không muốn trách họ trước đám đông hoặc phàn nàn một cách
thái quá. Tôi cũng không phải chuyên gia gì mà chỉ trỏ, điều kiện lên tiếng
cũng chỉ là tính cách ông già và sở thích xem bóng đá không đập đầu vào
tường, vấn đề là tôi đã phát điên rồi và như một quả bom bị châm ngòi, tôi
không thể không nổ.

“Rất nguy hiểm!”. Tôi vô cùng đau đớn với câu nhận xét này. Các anh

bình luận viên chỉ cần xem trọng tài búng đồng xu đầu trận là đã kêu “rất
nguy hiểm” mấy lần rồi. (Biết đâu bị rơi tiền?) Rất nguy hiểm, rất nguy
hiểm; cái gì cũng nguy hiểm hết - thành ra chẳng có gì là nguy hiểm cả.

Rồi là “Rất kỹ thuật.” “Rất đẹp mắt.” Và “Không vào!” Tôi cũng có hai

con mắt. Rõ ràng là kỹ thuật. Rõ ràng là đẹp mắt. Rõ ràng là quả bóng đã
“không vào” lưới vẫn đang ở trong tay của thủ môn. Tôi thấy rồi. Truyền
hình không phải đài tiếng nói. Có hình đang nói rồi; vai trò của các anh
bình luận viên là phải nói thêm.

Nhưng việc “nói thêm” đó phải có ý nghĩa.

Đội tuyển Brazil. Các cầu thủ mặc áo vàng. Các chàng trai Samba. Các

học trò thầy Dunga. Tôi nghĩ một bình luận viên chuyên nghiệp sẽ gọi các
cầu thủ Brazil là “các cầu thủ Brazil hoặc đơn giản “đội Brazil” - từ đầu đến
cuối trận, nếu dùng các tên vui thì chỉ trong vài trường hợp phù hợp (khi
“các chàng trai Samba” đang nhảy Samba thật).

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.