NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 147

một phút để thêm nghị lực sống và chờ đợi. Vậy thì trong chị anh Sùng đã
chết hay còn sống cũng không biết nữa.

Nhưng hôm nay người ta đến để mang cột đá ấy đi. Chị mất tất cả.

Ngày này năm sau chị biết làm thế nào. Tại sao lại đúng vào ngày này. Bây
giờ chị đã không muốn hay không thể cất mình lên đỉnh Sủng Phìn ôm lấy
cây cột đá để nhớ về anh.

Chị đang thế nào không ai để ý. Cả nhà, cả bản đang kéo nhau lên

đỉnh Sủng Phìn xem sự kiện lạ. Mỗi người mỗi vẻ hả hê. Từ hôm nay
không phải nhìn cái chứng tích đau buồn của nhà thống lý ngày xưa nữa.
Thế có nghĩa là uy lực ma mãnh của nó từ trước tới giờ chỉ là doạ nhau.
Bây giờ người ta đến mang nó đi, những hình ảnh, những ấn tượng cũng sẽ
phai dần. Chỉ duy nhất chị Pháy không bao giờ quên.

Chồng tôi thì vẫn yêu chị Pháy lắm, bởi tình yêu Dia dành cho chị

trước cả anh Sùng. Chỉ vì chị yêu anh Sùng nên Dia mới mất đi cơ hội. Khi
lấy được chị, Dia thấy hả lòng hả dạ, chả gì thì cũng là nhà có thế lực hơn.
Nhà anh Sùng thì chả có gì, lại dám yêu chị Pháy con nhà thống lý thì thật
là một điều ngược đời ở cái vùng này, xưa nay chưa ai gan to đến thế.
Chính Dia ngày ấy đã báo cho thống lý biết lúc hai người tâm tình, chính
Dia cũng nói thẳng cho chị biết anh đã mách thống lý. Nhưng điều đó thì có
sao, làm như thế mới có được chị.

Khi sự mất giá của chị xảy ra thì nhà họ Tráng không chấp nhận chị

làm dâu. Nhưng Dia là con một, là người nối họ thì có cấm cũng không
được mãi. Không cho lấy chị Pháy thì Dia không lấy ai, như thế sẽ không
có con nối nghiệp. Mấy năm liền Dia theo chị, đi nương, chăn bò, lấy củi.
Chị cúi gằm, không hé răng lấy một lần. Dia đi theo là để ngăn chị ăn lá
ngón mà theo anh Sùng.

Thống lý bảo: “Muôn được nó thì cứ đi mà canh, nó sông thì anh

được, nó chẽt thì anh mẩt. Làm thẽ nào thì anh phải biẽt làm thẽ.” Bao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.