NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 150

NGƯỢC DÒNG THIÊN DI

Chu Thị Minh Huệ

www.dtv-ebook.com

Chương 14: Đường Làm Người

Ta không chịu được cảm giác lúc này. Nàng đã dám nói thật, tức là

không coi ta ra gì, không coi dòng Vàng ra gì. Nàng là gì chứ? Chưa ra
khỏi đỉnh núi Tò Sán này thì biết gì mà nói. Ta đã đi, qua Bắc Kinh, xuống
Hà Nội, biết cả người Hán, người Pháp, vậy mà cuối cùng lại nhận một câu
chẳng ra gì của nàng sao?

Nàng đáng tuổi con ta. Nhưng trong đám con trai, con gái đang ung

dung hưởng lợi mà nghĩ là mãi mãi này chưa đứa nào có ý nghĩ như nàng.
Nàng không phải con, nhưng là người vùng này, người Mèo, lại rất gần, ở
chính cái gốc dòng họ ta. Làng Tra Pò này sinh ra nàng. Ta và nàng cùng
gốc, như chính cùng một hạt lanh sinh ra. Vì thế nàng biết tâm tính ta từ
trong gốc rễ.

Ta đã không nói được lời nào với nàng. Nhưng đáng lẽ cần phải ở lại

để nàng an ủi và vuốt ve tâm hồn thì vì sự sĩ diện của một người đứng đầu
vùng Đồng Văn này, ta lại cáu lên mà đi về.

Sáng nay ta đi từ huyện về Sà Vàn. Ngựa cần được ăn cỏ để sáng mai

lên huyện. Nàng phải cắt cỏ cho ngựa của ta và cả ngựa của lính.

Tại sao nàng lại là người cắt cỏ ngựa nhà Vàng? Sao không làm việc

khác? Nhưng đúng là không còn việc gì tốt hơn cắt cỏ ngựa. Chính ta đã
bảo nàng làm việc đó. Lần đầu tiên ta quản việc cho một đứa gái nghèo
trong vùng. Nhưng thì sao nào? Dân trong vùng Mèo là của ta thì quản việc
gì mà không được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.