NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 151

Cái đứa gái ấy, thấy ta không sợ như sợ hổ thọt mà lại dám nhìn thẳng

mắt nói: “Vàng luôn quên cái bụng của mình”.

- Đứa gái này, nói linh tinh rồi đấy.

- Đúng mà. Vàng nên nghĩ lại bụng mình.

- Ta là ai? Nhìn lại xem nào.

- Vàng không nghe thì thôi. Tôi đi giặt.

Đứa gái ấy nó nhờn ta à? Nó biết ta thích nó nên làm già à? Chưa ai

dám. Đám vợ, đàn con và cả lính cũng chưa ai dám nghĩ một lời khác ta.

Càng già ta càng cô đơn. Hôm nay cái cô đơn này bị nàng khới tung

lên. Bụng ta chật cứng. Nếu là mèn mén với bí ngô trong bụng chắc đứt
ruột mà chết cũng nên. Là thế thì còn dễ chịu, đứt ruột chết đi còn được
thanh thản. Đằng này nỗi cô đơn lúc nào cũng như cái chảo đen úp chụp lên
đầu, đè ta xuống hố sâu.

Đêm nay ta ở dinh này. Ngay chính nơi đây, nơi bao nhiêu hồn tổ tiên

ngụ dưới lòng đất này, bao nhiêu bí mật cũng dưới đáy những quả núi này.
Nàng phải nói cho ta biết nàng hiểu ta hay chỉ nói bừa.

Đúng là ta già thật rồi. Không về nhà thì thôi, cứ về đến ngã ba là chùn

bước. Con ngựa còn không muốn rẽ xuống cái dinh thự bề thế này. Nó cũng
như ta, không muốn những ám ảnh gợn lên trong lòng.

Lần nào về, cái người “câm không phải câm, điếc không phải điếc” ấy

cứ đứng đón ta. Không ai biết ta về, sao bác biết? Em chú Vàng Dỉ thì
không nói gì, giống hệt bác Sấn Hầu, chỉ an phận, tay cứng chai cày.
Nương ngô, nương thuốc phiện nhà chú mùa nào cũng tốt. Ta lúc nào cũng
mua với giá cao nhất. Nhà em chú chẳng nghèo, nhưng vẫn chăm chỉ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.