NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 158

Ta đã đấu với cả đàn hổ trong rừng này. Ta đã thắng. Ta là chúa sơn

lâm rồi, nhưng giờ chúa sơn lâm đã già. Một mình ta đứng trên đỉnh núi
đầy gió bao nhiêu năm nay, giờ đã đến lúc tránh gió rồi. Sức người có hạn,
không lo được đời đời, kiếp kiếp.

Nếu muốn có chỗ nằm yên khi về gặp tổ tiên thì không thể nghĩ nhiều.

Người Mèo không ai chôn hai lần.

Nhưng chính cái lúc ta muốn xuống núi, tìm một chỗ bằng mới biết

rằng nàng không phải của ta. Ấy vậy mà anh ta, cái người cả đời tranh
giành với ta tưởng đã hết nghĩ lại giành nốt cái cuối cùng của ta.

Cho đến giờ ta mới biết “câm không phải là câm, điếc không phải là

điếc” thì lại là tốt nhất cho anh. Anh không câm, cũng không điếc để lấy
nốt nàng của ta.

Nhưng tại sao? Tại sao nàng lại biết và chọn anh chứ không phải ta.

Nàng là ai? Tại sao vào nhà ta mà lòng lại hướng sang nhà anh?

Nàng không sợ sự trừng phạt của ta để đưa cái trật tự vốn có về đúng

chỗ sao?

- Sao phải làm những việc ấy?

- Vì tôi là Thào Thị Chúa!

- Không phải! Chúa chết rồi.

- Tôi không chết.

Ông trời bắt ta về đúng chỗ rồi. Ta đã làm gì Chúa chứ. Những giọt

nước lá ngón hoà mật ong đã làm đứt ruột nó rồi cơ mà. Chúa ngu dốt,
không biết chọn người. Mà nào có được chọn, ta là vua vùng này, cái gì ta
cũng quản, sao Chúa dám chống lại ta để nghe tiếng sáo của anh Sinh. Bất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.