NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 183

ngập ngừng đây. Dù sao thì cũng phải nói, bà ta chỉ cần một phút đuổi cái
xấu hổ đi là có thể làm được mọi việc.

- Con dâu à! Con trai Phủ chết rồi, nhà ta buồn quá. “Con trai chết cửa

nhà tan nát hết”, con dâu biết điều đó mà. Ông nhà ta buồn quá mà không
nói lên lời. Ta nghĩ cho con dâu quá. Đàn bà chúng ta khổ trăm đường chưa
hết. Nay con trai chết, ta thương con dâu ở một mình buồn khổ mà sinh
bệnh. Ta muốn cho con dâu một đường mới để đi. Ông và ta tính rồi, để
con làm vợ thằng Thào Chứ là tốt nhất.

- Cái gì chứ?

- Con sẽ không bị thiệt. Nhà ta sẽ để con và thằng Chứ ở trong nhà

này, không phải dọn ra ngoài đâu.

Oi giời! Cách nghĩ này mình không bao giờ nghĩ ra. Cả ông bố chồng

này cũng không thể nghĩ ra. Thế mà khi nghe đến câu ở trong nhà này,
không phải dọn ra ngoài ông ta đã ngóc cái đầu dài như đầu rắn dậy mà nói:
“‘Sẽ không để thằng Chứ dọn chuổng ngựa nữa, cho nó lên gác cổng để đỡ
bẩn ”.

À, Vàng là con hổ già rụng răng. Thân mình đỡ bẩn hay ông đỡ bẩn?

Lại nghĩ được cách cho mình làm vợ thằng mồ côi, thằng mất gốc, thằng
dọn chuồng ngựa bẩn thỉu cơ đấy. Đẩy mình từ người được chào thành
người phải chào đây.

Cho mình đỡ bẩn thì ông bẩn hơn thôi. Mình và Chứ không phải hay

không được dọn ra ngoài ở? Sẽ ở trong phòng dành cho người ở để không
mang đi của hồi môn. Bạc, thuốc phiện, chăn áo của mình làm ông ta bẩn
hơn, thay cho mình đỡ bẩn vì cứt ngựa.

Tự dưng mình thấy buồn cười, mình cố nín nhưng tiếng cười vẫn lọt

qua miệng. Bà Ba không giấu nổi kinh ngạc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.