NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 182

Điều hiển nhiên là mẹ Ba đang ở trên sập. Cái sập đen khói thuốc

phiện, trông nặng hơn và nó kéo đầu mình trĩu xuống.

- Quỳ ở đó, đợi ông tỉnh thuốc đã.

Bà ta ra lệnh thay Vàng mỗi khi mở đầu một việc gì đó. Điều này ai

cũng biết và tức. Nhưng biết làm thế nào, Vàng còn đang say thuốc thì phải
chờ thôi. Sao bắt quỳ? Mình đã làm gì sai nào? Mình lên Phó Tráng là sai
sao? Thế thì bà sai bao nhiêu lần? Mà mình chưa lên đến nơi, đã bị chặn
rồi. Mình muốn cãi, muốn đứng, không muốn quỳ.

- Có nghe không đấy?

Lời như ma ác. Mình không chịu được, không thể cãi nhau với ma ác,

vì những con ma ác ngụ chỗ này quá nhiều. Mình là con gái Chúa đất, là
con dâu Thống lý mà phải quỳ sao? Cái lạnh đá lát chạy đến tim, đến óc
làm nát lá gan, đứt cuống tim. Giá như chết ngay được lúc này thì tốt. Mình
muốn vồ lấy cục thuốc sống kia mà nuốt cho quả tim không đập nữa.
Nhưng điều đó là không thể, bà ta ngồi đó, chắn ngay trước hộp thuốc.

Vàng tỉnh nhưng không muốn nói, muốn để mẹ Ba thay lời. Ai nói

cũng vậy thôi, là việc gì thì cũng bàn trước rồi, đã định sẵn sẽ nói gì, làm gì
rồi.

Định phạt mình à? Phạt đánh đòn? Ôm cột đá? Nhốt chuồng ngựa?

Quá lắm là đuổi ra khỏi nhà, không cho đòi của hồi môn. Không cho đem
của hồi môn, nhưng cho đem theo con trai thì cũng được. Nhưng chắc chả
thế, không biết mẹ Ba đang nghĩ gì.

- Con dâu à!...

Sao không nói nữa đi? Ngập ngừng làm gì? Nghĩ xem gọi mình là con

dâu có xứng không à? Là mẹ chồng dạy con dâu à? Không xứng nên còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.