NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 180

này như vậy. Nhưng như vậy là sướng mà. Ăn đâu, nằm đâu có ai dám nói
vào mặt. Đàn bà lẳng lơ. Đàn bà hổ vồ. Chẳng sao cả. Muốn không bị hổ ăn
thịt thì phải để cho nó vồ. Nó vồ rồi quen mùi, quen hơi sẽ không làm gì
nữa, rồi mình sẽ quay lại vồ chúng. Mình cần làm điều khác những điều từ
trước đến giờ vẫn làm.

Muốn sống như mẹ Ba thì phải bắt đầu từ những việc bà ta đang làm.

Hôm qua bà đã lên Phó Tráng. Ớ đó thật vui. Nhiều người biết vậy, mình sẽ
thử.

Nhưng mẹ Ba đúng là hổ cái già. Đứng kia làm gì chứ? Biết mình

muốn gì sao? Mình đang ăn mặc đẹp, lại muốn đi tự do, tránh đường này
thì tốt hơn. Chạm mặt bà ta thì biết nói là đi đâu chứ.

Mình vòng đường nhỏ, qua nương đậu sẽ đến ngay phố chợ, chẳng

cần qua đường này làm gì. Đám đậu tương vàng xuộm chưa ai thu. Nương
này gần, bao giờ cũng được thu sau cùng. Nhưng mặt mình vàng hơn cả
nương đậu. Sao chứ? Sao không là màu hồng hay đỏ tía lên cũng được.
Mình có xấu hổ không? Có chứ! Đây là việc mới mẻ đầu tiên mình muốn
làm mà. Việc này sẽ biến mình thành con người khác để không dễ bị sắp
đặt. Mình làm được một lần thì sẽ làm được nhiều lần. Đã làm được thì
không ai trong cái dinh kia dám nói, kể cả mẹ Ba kia.

- Nhưng... “Mẹ.... làm gì thế?”

- Không phải hỏi. Tôi đang muốn hỏi con dâu làm gì mà đến chỗ này?

- Đi chơi.

- À, giỏi thật! Biết chỗ này là chỗ nào mà chơi?

- Mẹ cũng đi chơi đây thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.