NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 38

Mẹ chồng tôi gào lên: "Không phải! Không phải thế, mày bịa à? Đấy

chỉ là truyện cổ thôi, giờ không có thật."

- Thế mẹ có thấy trước lúc chết anh cứ quanh quẩn ở chuồng bò

không? Anh cũng không tin truyện cổ, nhưng điều gì đúng vẫn đúng mà.

Tôi gào lên: "Sao anh ấy không nói với tôi mà lại nói với chú?"

- Nói với chị liệu chị có tin không?

Tôi lại càng gào to: "Không tin thì tôi cũng sẽ cứu anh ấy chứ. Trời

ơi...!"

Mẹ chồng lao đến ôm ghì lấy tôi. Và bà cũng khóc, khóc vì thương tôi,

vì bất ngờ hay vì giận Phủ cũng không biết nữa. Và tôi chợt hiểu ra rằng,
dù tôi có thế nào, Vảng có thế nào thì bà vẫn phải thương lấy đứa con còn
lại. Còn tất cả những người đàn ông trong họ đang không biết nói gì nên
đều ngồi im mà nghe hai mẹ con tôi khóc. Mãi lâu sau mẹ chồng tôi mới
mở lời được:

- Tôi xin mọi người đồng ý đi. Đồng ý để con Dua nối dây với thằng

Phủ đi mà. Nếu không tôi sẽ mất hai đứa con trai đấy, rồi con Dua sẽ về
nhà nó, thì nhà này tan nát. Đồng ý đi mà...

- Nếu cả nhà không đồng ý tôi sẽ theo bước anh Vảng học khèn đấy.

Chẳng ai nói được gì nữa, như thế cuộc đời tôi ngay từ đầu đã nằm

trong lòng bàn tay Phủ, giờ chỉ là trở về đúng vị trí của nó mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.