NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 42

Ánh trăng lờ nhờ soi vào giường hai mẹ con. Thằng bé ngủ say sưa,

hơi thở nhẹ và mịn. Nó giống Quyền thật. Không nghĩ nhiều nữa, không
nhanh Quyền quay về thì hỏng việc. Phán nhẹ nhàng nhấc thằng bé khỏi
chăn ấm. Nó vẫn say ngủ. Phán ôm nó vào lòng rồi lặng lẽ quay ra. Thằng
bé có người ôm lại càng yên trí ngủ thật sâu. Phán lặng lẽ nhón chân trong
căn nhà sàn trống trải.

Sao lúc vào thấy nó chật, đến được gian ngủ hai vợ chồng nhanh thế,

lúc quay ra ôm được thằng bé đi mãi chưa hết mấy gian nhà, lòng Phán bất
an nhưng vẫn rón rén bước thật nhanh. Đến cửa nhà, vấp ngay đầu cầu
thang đau xóc tận óc mà không kêu được.

Phán nghiến răng bước tiếp. Từng bước xuống thang, chân nọ ríu chân

kia, bước nào cũng như muốn trượt. Mồ hôi toát ra từng chân tóc, ròng
xuống sống lưng, trời đêm lành lạnh càng làm vía Phán bay dần. Càng lúc
càng cảm thấy hồn vía rơi rụng mất, người càng lúc càng nhẹ đi và chân
không bước tiếp được. Nhưng giờ không được nữa rồi, đã giương cung thì
phải bắn, hạ cung, mũi tên sẽ cắm vào chân.

Xuống đến chân thang, ra đến bờ ruộng, gan bàn chân chạm đất Phán

thấy vững tim hơn, hồn vía lại về nhiều một chút nên đỡ sợ. Phán ôm chặt
thằng bé hơn rồi chạy thật nhanh, bật qua những gờ ruộng cao bằng đầu
người nhẹ như không. Phán xuôi hướng thành phố.

Đứa bé này, dù muốn cũng không nuôi được, càng không thể giết

được. Một mình một bóng càng lúc càng đuối hơi, Phán vẫn cố chạy. Nếu
không nhanh, trời tang tảng sáng có người ra khỏi nhà đi rừng, đi nương
bắt gặp thì thành kẻ phạm tội lớn nhất bản.

Chỉ cần xuống hết ngọn núi này, đến bản Tày là không ai biết Phán thì

có thể đi chậm được. Xuống đến gần thành phố sẽ bắt một chiếc xe ôm đi
cho nhanh hơn. Khi ngồi trên xe rồi, người lái xe hỏi đi đâu, Phán vẫn chưa
biết sẽ đi đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.