NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 44

Đầu Phán lóe lên: "Đây rồi. Chỗ này dành cho nó." Phán nuốt nốt mấy

miếng bánh, uống ngụm nước rồi bế thằng bé đến cổng trung tâm. Đứng
ngước nhìn cái biển, thấy sự an lòng dâng lên. Phán quyết định tháo chiếc
vòng vía ở tay đeo sang tay thằng bé. Nó vẫn ngủ, Phán nhìn thật kỹ một
lần nữa để ghi nhớ đường nét trên khuôn mặt nó. Nhìn thế nào cũng thấy nó
giống Quyền quá. Hiển nhiên là vậy. Nó là con Quyền mà.

Phán đặt nó ở bồn hoa rồi quay chạy thật nhanh. Chạy được một đoạn

Phán dừng lại. Phán cần chắc chắn nó được ai đó phát hiện và đưa vào nuôi
như nhiều đứa trẻ khác. Nhìn quanh không thấy ai, Phán quay người, đi
chầm chậm về phía trung tâm, như người đi có việc qua đấy.

Quả đúng là thằng bé nằm một lúc bị lạnh là tỉnh dậy khóc. Những

người trong trung tâm đã phát hiện ra, đang xúm quanh nó. Nhiều người
khác cũng đã đến xem. Những người ở đây có lẽ đã quen với cảnh này nên
biết có người cố tình bỏ nó cho trung tâm nuôi nên cũng không tìm xem
người nào bỏ nó ở đây. Người ta nghĩ mẹ nó bỏ chứ chẳng thể nghĩ được
một người đàn ông khác bỏ nó ở đây. Người ta bế nó vào trong. Phán lặng
lẽ quay ra.

*

Quyền lập xong cung cúng, lòng thấy nặng trĩu. Quyền không quay về

ngay, ngồi bệt bên dệ đường mà nhìn cung cúng.

Con gà nhép đã chết còng queo, bị buộc dốc ngược trên cột chính của

cung cúng, con dao nằm ngang phía trên, cây kiếm nằm dọc phía trên. Nhìn
con gà giống người đang bị treo ngược trên cọc. Quyền tự nhiên nghĩ đó là
một thằng người thì rùng mình, nổi da gà.

Trong thời khắc nửa sáng nửa tối này, núi Đán Khao trông như thần

linh ngồi trầm mặc giữa núi rừng. Cây kiếm chĩa thẳng mũi nhọn như chạm
đỉnh núi. Con dao như cắt ngang núi. Nét bi ai của cung cúng làm Quyền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.