NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 43

- Thế anh mang đứa bé đi đâu?

- Tôi cũng không biết nữa.

- Ơ cái anh này. Nó bị ốm à?

- À...., à.... vâng nó ốm!

- Thế thì đến bệnh viện chứ còn đi đâu nữa.

- Vâng, vâng. Đến bệnh viện.

Chiếc xe máy lao đi. Gió ộc vào tai, xộc thẳng vào óc làm đầu Phán

đặc như đám khói đốt rừng ngày đông.

Đến bệnh viện à? Đến bệnh viện rồi làm gì với nó nữa? Đến bệnh viện

thì không thể đưa nó vào khám được, vì nó có bệnh gì đâu. Nhưng Phán sợ
nhất bây giờ là nó tỉnh giấc. Nó mà tỉnh, rồi đói mà khóc thì biết dỗ làm
sao. Đầu Phán chưa nghĩ được gì thì xe đã dừng lại.

Xe ôm bảo mang nó vào khoa cấp cứu bác sỹ sẽ biết nó làm sao. Phán

vâng, rồi lấy tiền trả thì người ta không lấy, còn giục vào cho nhanh. Phán
theo lời, ôm thằng bé đi vào cổng bệnh viện.

Thằng bé ọ ẹ, chắc sắp tỉnh. Phán lại bế nó quay ra, tìm mua sữa cho

nó ăn. Thằng bé ngậm được bình sữa là say sưa mút rồi tè ra một bãi ướt
hết tã, lại phải mua tã thay. Nó lại ngủ như chưa hề ăn, chưa hề đái.

Phán thở một hơi thật dài, lấy lại bình tĩnh để nghĩ tiếp theo nên làm

gì. Một cái bánh mì sẽ ấm bụng và ấm đầu để có thể nghĩ được tốt hơn.
Phán ngồi ăn bánh mì như thể người bố ngồi ôm con trong thư nhàn. Mắt
nhìn chỗ này chỗ nọ, nhìn ngay thấy bảng chỉ dẫn "Trung tâm bảo trợ xã
hội".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.