NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 52

- Nhưng em chỉ làm dọa thế thôi chứ em có làm gì đâu mà bác phải

làm thế?

- Tôi hận chú, vì chú làm hỏng lễ cấp sắc của con trai tôi.

- Không, không phải em cố ý đâu.

- Tôi đã từng tin thế. Nhưng tại sao mọi việc của thằng con tôi không

được thuận lợi từ sau lễ cấp sắc?

- Em không biết, không biết thật. Hôm ấy chỉ là em trượt chân ngã chứ

không cố tình hại cháu. Em cũng biết như thế là không phải với nhà bác
nhưng em không biết làm thế nào. Sau đó em thấy gia đình bác không nói
gì, em nghĩ mọi người bỏ qua cho em rồi. Nếu mọi người nghĩ vậy sao
không nói để em có lễ xin tạ tội với tổ tiên nhà bác để giải cho cháu và
cũng là giải cho em. Và em cũng không hề nghĩ bác là người đập chết con
gà nhép nhà em. Ôi, oan nghiệt này to quá em không gánh được rồi.

- Thực ra, oan nghiệt là do tôi gây nên, đã hại nhà chú. Hôm nay tôi

sang xin cô chú mở lòng cho tôi trả hai đứa về bên này.

Hai vợ chồng Quyền ngồi thẫn thờ bên bếp lửa. Nhìn Phán mà không

biết xử sự thế nào.

Phán thì thầm: “Từ nay cô chú có đủ đầy con cái mà làm ăn với nhau,

còn tôi, từ giờ phải lủi thủi rồi”.

Kể cả có nói đến như thế, thì trong lòng Quyền thế nào Phán cũng

không đoán định nổi. Trước khi mở lời Phán đã xin tấm lòng, nhưng để biết
Quyền có mở lòng không cũng khó.

Phán đành đứng dậy, xuống thang, sau lưng bếp lửa vẫn đượm, nước

đã được thay ấm mới từ nãy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.