NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 55

- Được cái gì?

- Tao chả hiểu. Mày đi mà hỏi nó.

Đi hỏi nó? Hỏi thế nào chứ? Mà hỏi được à? Nó là con nhà chủ. Mình

là con ở. Nó thế nào thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến mình. Nó có nói gì
cũng coi như nước chảy qua chân, chẳng ngấm nổi. Mà đúng nó là nước
thật, còn mình thì chỉ là núi thôi.

Ớ đây, núi nhiều vô kể, nước ít lắm. Nước chảy được nước chảy, núi

không chảy được núi đứng im, chẳng ai vận vào ai được. Với Cáng La,
thằng Sỉnh là dòng sông duy nhất trên cao nguyên này. Nó đang chảy miệt
mài, cho nên nó không thể nhìn xuống, chỉ nhìn lên, cho nên bố mẹ mới
cho nó đi học tận Đồng Văn để mai này làm việc lớn.

Trong khi Cáng La nghĩ thế thì Sỉnh nghĩ ngược lại. Rằng, chưa một

đứa con gái nào chui vào đầu nó rồi ở mãi trong ấy như vậy. Sỉnh vốn nghĩ,
hình ảnh nó chui vào được thì cũng chui ra được, miễn là mình không nghĩ
nhiều về nó.

Sỉnh đã đi học thật xa, thật cao để không phải nhìn thấy đứa con gái

với thân phận người ở trong nhà. Nhưng không thể đi mãi để không nhìn
thấy nó. Hè phải nghỉ hè, đông cũng phải nghỉ đông, nên về nhà vẫn giáp
mặt đứa gái đó.

Lần này về, Sỉnh thấy nó địu nước từ suối Sủng Nhỉ lên, vô tình lại đi

sau nó. Sỉnh muốn gọi một câu, nghĩ thế nào lại không gọi, cứ đi sau rồi
nhìn nó.

Ái chà, cái xà cạp cuốn chân rách gần hết, bắp chân nó to thật, chắc

thật. Cũng phải thôi, ngày nào cũng địu nước, địu củi, địu cỏ bò thì sao bắp
chân không to chứ. Mà nó cuốn xà cạp nên bắp chân trắng mịn như sữa bò,
những mạch máu hồng hồng làm Sỉnh chẳng rời mắt được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.