NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 73

Ương cũng chẳng buồn nghĩ nữa. Nếu có thế thật thì Ương cũng bằng

lòng.

Trời càng đêm càng lạnh. Không còn nhìn thấy sương trắng, không

thấy những đỉnh núi, cánh rừng và cuối cùng thì không nhìn thấy cả mộ
Thản nữa. Ương hoang mang và bắt đầu sợ. Thi thoảng ánh sáng xanh từ
đom đóm rừng hắt vào mắt làm Ương càng sợ. Làm sao bây giờ hả Thản.
Giờ Ương không thể về nữa rồi. Đêm đen và lạnh quá. Ương cũng biết rằng
không thể về lại căn nhà Thản đã làm cho nữa. Cổng đã bị rào lại và cắm
cành lá cấm rồi.

Không ở đây thì không còn chỗ nào để về nữa. Nhưng. ở đây sao được

hả Thản ơi! Sao Thản không sống để bênh và che chở cho tôi chứ. Thản đã
bảo khi nào thành người giỏi, người giầu sẽ về che chở và giải phóng cho
tôi mà.

Không thể thế nữa rồi, số kiếp Ương phải gắn bó với Thản, dù sống

hay chết. Vậy thì đợi Ương với nhé!

Ương móc trong cạp quần ra nắm lá ngón héo. Nắm lá này đã có lần

Thản thấy rồi giật phăng đi. Thản nói: “Cạp quần không phải để giắt cái thứ
héo hon này”. Nhưng rồi Ương lại lấy lá khác, không hiểu sao từ khi biết
chuyện lúc nào Ương cũng muốn giắt nắm lá ấy ở bên người.

Bây giờ thì Thản không thể giật được. Thản chỉ có thể nhìn Ương

thanh thản đưa nó vào miệng và đưa tay ra đón Ương mà thôi.

Ương không còn nghĩ được nhiều nữa. Nắm lá đã trôi xuống bụng rồi.

Ương cố nằm ra, xuôi chiều với Thản và nhắm mắt lại, chờ đợi được gặp
Thản.

Ương thấy khuôn mặt Thản giận tím lại mà vẫn tuấn tú khi Ương nói:

“Cạp quần con gái giắt đầy héo hon”. Lúc này Thản không giận nữa, không
cáu nữa, Thản đã mỉm cười đón Ương vào lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.