NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 79

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng làm thế mà không được thì có tội với con

trai, với dòng họ. Vì nhỡ tiêu hết tiền mà chưa học được cái gì, rồi lại phải
về nhà làm nương như bao người khác, hết tiền không lấy được vợ thì sẽ
thế nào đây?

Ngày nào thằng Dỉ cũng nói về cái xe máy. Nó bảo sẽ mua cái xe Way

Tàu thôi, hết hơn mười triệu là cùng, sao bố mẹ nghĩ lâu thế. Nó sẽ mua xe
màu đỏ. Bọn con gái thích màu đỏ. Con Ngọc mà ngồi trên cái xe màu đỏ
phóng vun vút thì sáng rực cả đường núi.

Nó bỏ học mấy ngày. Cô giáo phải lên tận nhà xem vì sao bỏ học. Bố

mẹ không nói được lời nào với cô giáo. Nó lại ngang nhiên bảo tại bố mẹ
không đưa tiền để mua xe máy đi học.

Cô giáo vừa buồn cười, vừa bực nó. Cô phải nói nó chưa đến tuổi

được đi xe máy. Học đến lớp mười nó mới đủ mười tám tuổi để được đi xe
máy. Nhưng vẫn đang là học sinh thì cũng chưa được đi xe máy thì mua về
làm gì.

Mẹ buồn, định giấu cô giáo, nhưng lại nghĩ, chắc chỉ có cô giáo nói nó

mới nghe. “Cô giáo à, nó bảo mua xe máy để đèo con gái, sang năm học
xong là lẩy vợ đấy. ”

- Ô, không được đâu bố mẹ Dỉ ạ! Sang năm học hết lớp chín thì phải

xuống huyện học cấp ba chứ, sao lại ở nhà lấy vợ? Mà Dỉ chưa đủ tuổi lấy
vợ đâu. Hai mươi tuổi mới được lấy vợ chứ. Phải đi học, rồi đi làm thì có
tiền lấy vợ được mà.

Những điều cô giáo nói bố mẹ nghĩ mãi rồi. Khó làm lắm! Thằng Dỉ

không chịu đi học. Cứ thế này mà bỏ học thì phí mấy năm học trước đây
quá.

Nó ăn không ăn, chơi không chơi, cũng chẳng làm việc gì, cứ nằm ệp

như bó lanh ngâm nước. Đến giờ tan học nó ra ngưỡng cửa ngồi ngóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.